Trong giấc mơ của Âu Nhược dường như không còn hiện hữu những hình ảnh xa lạ, lần này cô đã có thể là chính mình mà không còn bị chi phối.
Ngọn lửa đỏ không còn, cô nhìn thấy hình ảnh xưa cũ của một gia đình bốn người.
Hôm đó, anh trai lén lút bỏ nhà đi chơi, còn dặn Âu Nhược không được nói với bố mẹ.
"Tiểu Nhược, em ở nhà nhất định phải giữ bí mật cho anh, có biết không?"
Âu Nhược phản kháng lắc đầu: "Em không chịu đâu, anh cũng đưa em theo cùng!"
Anh trai vuốt tóc cô: "Ngoan ở nhà, anh về sẽ cho em kẹo!"
"Đã hứa là phải giữ lời?"
"Nhất định!"
Hai người móc ngoéo tay, ngón út nhỏ nhắn của cô nhóc rất đáng yêu.
Anh trai lén đi rồi, Âu Nhược chỉ biết chơi một mình. Nhưng anh đi chưa lâu, bên ngoài cổng lớn truyền đến âm thanh náo nhiệt.
Hình ảnh cổng lớn luôn luôn mở rộng chào đón người đàn ông làm Âu Nhược nhớ rõ như in, như thường lệ mỗi lần người ấy đến, bố mẹ sẽ rất hoan nghênh mà chạy ra đón tiếp.
Bắc Vũ Tịch một thân đen huyền từ trên xuống dưới, thời còn trẻ hắn rất thích mặc áo thun đen, khoác ngoài bằng một chiếc măng-tô lớn, Âu Nhược từng nhìn thấy nhiều lần, cũng không cảm thấy xa lạ.
Đôi mắt cương nghị sáng bừng, bên trong đó chứa đựng sự tinh anh của một thanh niên trẻ.
Bố mẹ cô hớt hải trong nhà chạy ra, câu đầu tiên bố cô nói chính là "Bắc lão đại, sao hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-tinh-phu-nhan-cua-dai-ma-vuong/2657106/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.