Lúc trời chiều chiếu ánh sáng đỏ rực như máu xuống nhân gian, tầng mây xanh cũng thay chỗ cho mây đen.
Ánh sáng lãng mạn rơi vào phòng ngủ, phủ lên mọi vật những màu sắc không rõ ràng.
Âu Nhược cảm thấy cơ thể khá tốt, tay chân có thể nâng lên cũng có thể hạ xuống, đầu cô hơi khó chịu nhưng vẫn có thể khiến cô tỉnh táo hoàn toàn.
Năng nhẹ mi mắt, Âu Nhược lướt một vòng mới biết là phòng ngủ của mình. Nhìn trời chiều đo đỏ bên ngoài cửa sổ, lại thấy trong phòng có mùi hương của Bắc Vũ Tịch, Âu Nhược mới chớp khẽ đôi mắt.
Giọng người đàn ông, trong một giây quá mức rõ ràng bộc lộ sự quan tâm, “Dậy rồi, đã đói chưa?”
Âu Nhược theo hướng giọng nói, lật người lại, Bắc Vũ Tịch đứng cách đó không xa đang chăm chú nhìn cô, đôi mắt hắn lúc này vừa có thâm thúy, vừa có ổn trọng cùng một chút ôn nhu mà chỉ có cô mới nhìn ra được.
Áo vest vẫn là màu sắc cũ kỹ quen thuộc, từng chút từng chút hắn đem khoảng cách kéo gần, giây lát cô đã nhớ lại ngày còn ở bệnh viện.
Hắn không muốn cô nằm viện quá lâu, sau khi cảm thấy Âu Nhược đã có thể đi lại bình thường Bắc Vũ Tịch liền cho cô về thẳng ‘Đại bản doanh’.
Về đây mấy hôm cuộc sống của cô từ sinh hoạt cho đến sức khỏe đều bị quản thúc, lịch trình ăn uống ngủ nghỉ cũng tuân theo quy định mà làm.
Trời vừa sang chiều, cũng là lúc Âu Nhược phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-tinh-phu-nhan-cua-dai-ma-vuong/2657101/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.