Thấy anh không trả lời, cô mở cửa xe, cơn gió bên ngoài gầm thét thổi vào trong xe khiến cô bất giác rùng mình, buộc Tiêu Vy Vy phải đóng cửa xe lại, cô quay đầu nói với Chu Khiêm:
“Chờ em… em… quay lại.”
Rồi cô rời đi, cơn đau dạ dày dữ dội làm mọi thứ trước mặt Chu Khiêm tối sầm lại, giống như sương mù, anh không nhìn thấy cả cái bóng mờ mờ của cô ở phía trước. Chu Khiêm nhắm mắt lại gồng người lên chịu cơn đau như xé nát thân thể, khuôn mặt trắng bệnh, không còn sức anh gục đầu xuống vô lăng, ánh đèn xe chói mắt tạo thành một vệt sáng trắng trong đêm đen u tối.
Cơn đau làm anh không nghe rõ tiếng gọi của cô.
Quay lại…
Cô sẽ quay lại sao…
Người đã tuyệt tình rời bỏ anh sẽ quay lại sao?
Không biết đã bao lâu.
“Roạt” cửa xe được mở ra, hơi thở của cô đột nhiên ập vào. Cơn đau làm mắt Chu Khiêm chỉ thoáng thấy lờ mờ, trong thoảng thốt, anh chỉ nhìn thấy gương mặt cô lấm tấm mồ hôi. Tiêu Vy Vy run rẩy đóng cửa xe sắp bị gió quật hỏng, vòng tay trước ngực lôi ra một chiếc túi giấy.
“Uống thuốc đi.”
Cô quệt tay lau mồ hôi trên mặt, lấy từ trong túi giấy ra mấy viên thuốc dạ dày, một ly sữa nóng và một ổ bánh mì đang nóng hổi. Tiêu Vy Vy lấy ống hút cắm vào ly sữa, lấy ra mấy viên thuốc dạ dày, dùng hết sức lực vực Chu Khiêm dậy, đặt thuốc vào lòng bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-tinh-hac-dao/3247766/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.