Ta bước đến gần, nhẹ giọng nói:
“Phu thê một kiếp, ta cũng không muốn giấu ngươi. Hôm đó ở y quán, ta đã đốt loại hương khiến người ta dễ nổi giận. Ta cố ý chọc giận ngươi. Thực ra, những dược liệu đó ta đã chuyển đi từ lâu. Để các ngươi nhanh chóng bị định tội, ta mới nói với hoàng thượng rằng tất cả đã bị thiêu hủy.”
“Chứng cứ các ngươi thông đồng với địch là do Thôi Mục thu thập. Ta tự tay bỏ vào hộp gấm, giao cho thái giám. Chỉ đốt thuốc thôi làm sao đủ để lấy mạng các ngươi chứ?”
“Đồ điên! Ngươi là con đàn bà điên! Người đâu! Người đâu! Chúng ta bị oan! Chúng ta bị oan!”
Bên cạnh, Thẩm An gõ cửa ngục, gào lớn. Ta bước đến buồng giam của hắn, ném tờ hộ tịch của nhi tử hắn xuống trước mặt.
“Thẩm đại tướng quân, con của trạng nguyên lang không phải của hắn. Vậy ngươi có từng nghĩ, đứa nhi tử của ngươi liệu có phải của ngươi không?”
“Theo lý, khi Thẩm gia bị tịch thu gia sản, tiểu công tử nhà ngươi cũng phải bị lưu đày. Nhưng trước khi bị lưu đày, có một nam nhân tự nhận là cha ruột của tiểu công tử, đã đến nhận hắn đi. Vốn dĩ chuyện này không thể dễ dàng như vậy, nhưng đôi mắt xanh thẳm của tiểu công tử giống hệt người nam nhân đó.”
Thẩm An cầm lấy hộ tịch, nhìn thông tin trên đó, đôi tay run rẩy không ngừng.
“Không thể nào, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-thi-song-thu/3739522/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.