Trình Ngộ mỉm cười ôn nhu ôm lấy em gái, nhẹ giọng đáp: “Anh không trách em, nín nào… ba mẹ biết sẽ la anh mất.”
Buông anh trai ra Trình Ngữ Yên phì cười.
“Nào chúng ta lâu rồi không gặp nhau, em nhớ ba mẹ lắm rồi.”
Và rồi Trình Ngộ nắm tay em gái dẫn đi ra xe để mặc cho người anh trai Trình Khải đứng đằng sau gương mặt đen nghịt xách vali cho em gái.
“Thằng nhóc khốn, chưa hỏi thăm em gái được gì đã bị nó dẫn đi rồi.”
Mặc dù lời nói đôi khi có chút thâm độc nhưng Trình Khải lại cực kì thương yêu những đứa em của mình nên đành xách vali đi theo sau hai người kia.
“Đi chậm một chút, Tiểu Yên theo không kịp kìa.”
Bỏ ngoài tai lời trách cứ của anh trai, hai anh em nhà kia vẫn nắm tay chạy nhảy hệt như trẻ con. Trình Khải đứng sau không khỏi lắc đầu ngao ngán nhưng rồi cũng mặc kệ.
Cả ba anh em cùng nhau trở về Trình Gia, Trình Ngữ Yên ngồi trên xe tay cầm tách cà phê nhâm nhi ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
“Đừng uống cà phê nhiều, không tốt.”
Mặc dù giọng điệu trông lạnh nhạt nhưng hàm ý trong lời nói của Trình Khải lại rất quan tâm đến đứa em gái bé nhỏ này.
Trình Ngữ Yên cũng dừng lại, cô chậm chạp nhìn ly
cà phê trong tay, ánh mắt lãnh đạm: “Không biết từ bao giờ,… em cảm thấy cà phê là thứ không thể thiếu trong cuộc sống của em.”
Biết rõ em gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-lao-dai-anh-that-tan-nhan/2754776/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.