"Nửa đời người tình người ấm lạnh ta đã thấy rõ, đồng liêu ngày xưa sợ đắc tội Thẩm Giác, cũng đối với ta kính nhi viễn chi."
"Cáo lão hồi hương cũng tốt, nếu ta còn ở lại triều đình, Thẩm Giác sớm muộn gì cũng sẽ nhổ cái gai này đi."
Bạch Ngọc An cúi đầu, đầu ngón tay cầm chén trà nóng xuất thần, một lát sau mới đỏ mắt nói: "Lão sư đi rồi, học trò về sau khi nào mới có thể gặp lại lão sư."
Vương Thái Phó thở dài, nhìn khuôn mặt trẻ trung của Bạch Ngọc An nói: "Con còn trẻ, không cần vì ta mà đau lòng."
"Con đường làm quan của con còn dài, ta đã dặn Dương Nghĩa Hải quan tâm con nhiều hơn, con chỉ cần an tâm làm việc của mình, tương lai vào được Nội Các, con mới có cơ hội để triển khai hoài bão."
Bạch Ngọc An nhìn Vương Thái Phó, thấp giọng nói: "Chỉ cần có thể làm việc cho dân, học trò chưa bao giờ quan tâm đến việc có thể vào Nội Các hay không."
Vương Thái Phó liền lắc đầu: "Con nghĩ quá đơn giản rồi, xưa nay chỉ có người ở vị trí cao mới có quyền quyết sách, người nắm quyền chỉ cần một câu phủ quyết, con làm nhiều hơn nữa cũng vô dụng."
"Nếu con cả đời không màng danh lợi, cũng như lần tấu chương này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-lang-tinh/3724860/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.