Chưa đến chính đường, người bên trong đã ra đón, nắm tay Bạch Ngọc An, mắt đỏ hoe.
"Ra khỏi ngục mấy ngày nay, thân thể đã khỏe lại chưa?"
Bạch Ngọc An nhìn sư mẫu trước mặt cũng đỏ hoe mắt: "Đã khỏe hơn nhiều rồi."
Vừa dứt lời, bên cạnh lại vang lên một giọng nói trong trẻo: "Ngọc An ca ca."
Bạch Ngọc An lúc này mới nhìn Vương Uyển Thanh bên cạnh, thấy nàng ta đang nhìn mình với vẻ mặt lo lắng, liền cười nói: "Không sao rồi."
Vương Uyển Thanh lại kéo tay áo Bạch Ngọc An hỏi: "Thật sự không đau sao?"
Vương Uyển Thanh mặc váy hồng, gương mặt trong sáng, thiếu nữ vừa mới cập kê, trên người vẫn còn vẻ ngây thơ chưa trải sự đời.
Bạch Ngọc An mỉm cười lắc đầu: "Đương nhiên."
Vương Uyển Thanh nghe vậy liền nhào vào lòng Bạch Ngọc An khóc nói: "Vậy lần sau Ngọc An ca ca không được vào đó nữa."
Lời nói có phần trẻ con khiến Bạch Ngọc An nhíu mày bất đắc dĩ, chỉ đành đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Vương Uyển Thanh như an ủi.
Đàm thị nhìn Bạch Ngọc An thở dài nói: "Con bé mấy hôm trước muốn đến thăm con, ta sợ nó làm phiền con nghỉ ngơi, nên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-lang-tinh/3724858/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.