Bên trong tường viện có cây tùng xanh vươn ra, ngẩng đầu nhìn qua tường viện, một mảng xanh trong tuyết trắng, càng thêm vài phần sinh khí.
A Đào và Ngụy Như Ý phía sau mang theo hòm xiểng xuống xe ngựa, nhìn con hẻm vắng vẻ không một bóng người hỏi: "Sao ở đây không có ai vậy?"
Nơi đắt đỏ sát hoàng thành này, xưa nay chỉ có quý tộc quyền thế mới ở được, sao lại có người dân qua lại.
Bạch Ngọc An im lặng, ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, tuyết rơi vào mắt.
Bên tai lại vang lên giọng nói của quản gia: "Bạch đại nhân, mời."
Bạch Ngọc An lúc này mới hoàn hồn, nhìn tòa nhà bên cạnh phủ Thẩm Giác, trước cửa còn có hai con sư tử đá.
Nàng nắm chặt áo choàng, lúc này mới nói với quản gia: "Vậy làm phiền quản gia dẫn đường."
Lâm quản gia vội vàng khom lưng đi trước, nhưng thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Bạch Ngọc An.
Vị công tử như ngọc được chạm khắc tỉ mỉ này, thảo nào đại nhân nhà ông xưa nay lạnh lùng, lại cố ý dành riêng một tiểu viện cho người ta ở.
Lúc này trong đầu ông ta chỉ có hai chữ, đó là phong nhã.
Vẻ phong nhã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-lang-tinh/3724853/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.