A Đào đỏ hoe mắt thu dọn cho Bạch Ngọc An xong, đang định ra ngoài hỏi Ngụy Như Ý sắc thuốc đến đâu rồi, thì Ngụy Như Ý ở ngoài gõ cửa.
A Đào nhịn không được nói một câu: "Trước kia làm việc nào có siêng năng như vậy, lúc này thì nhanh nhẹn rồi, cũng coi như biết nặng nhẹ."
Nói xong liền đi mở cửa.
Ngụy Như Ý ngoài cửa bưng bát thuốc, hai tay lạnh cóng, thấy cửa mở, vội vàng đi vào ân cần đến bên giường: "Ở ngoài trời lạnh quá, ta vừa mới múc ra bát, mới một lúc mà đã không còn nóng lắm rồi."
"Công tử bây giờ uống thuốc vừa lúc."
A Đào thấy Ngụy Như Ý lại muốn động tay động chân với Bạch Ngọc An, vội vàng đi tới nhận lấy bát thuốc: "Ngươi vụng về, vẫn là để ta."
Ngụy Như Ý không tình nguyện giao bát thuốc, lại nhìn Bạch Ngọc An đang nằm trên giường tiều tụy yếu ớt, thấy chàng khép hờ mắt, y phục màu trắng ánh lên, làm nổi bật khuôn mặt tái nhợt không dính khói lửa kia như cách một tầng mây.
Khiến nàng ta mơ hồ cảm thấy sự khác biệt một trời một vực giữa bọn họ.
A Đào thấy Ngụy Như Ý đứng ngây người bên giường, nhíu mày hạ giọng nói: "Công tử vừa mới về, đừng đứng đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-lang-tinh/3724844/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.