A Đào lúc này mới nín khóc, trừng mắt nhìn Bạch Ngọc An một cái, nức nở nói: "Công tử cũng biết lạnh sao, hôm đó đứng trong tuyết lâu như vậy, sao không thấy lạnh."
Bạch Ngọc An biết A Đào đang nói đến chuyện nàng dâng sớ đêm hôm đó, nếu mở đầu câu chuyện này, e là A Đào sẽ nói không ngừng, vội vàng cầu xin tha thứ, lúc này mới được yên tĩnh đôi chút.
Cao Hàn nhìn Bạch Ngọc An trải qua chuyện như vậy, mà vẫn như không có chuyện gì xảy ra, không khỏi thở dài, nhỏ giọng nói với nàng: "Thẩm Thủ phụ cho người đưa thư ngươi viết đến, ta mới có thể khuyên sư nương dùng cách này, nói đến, lần này đúng là Thẩm Thủ phụ đã giúp ngươi, nhưng lần sau chưa chắc đã được như vậy."
"Trước đây ngươi không chịu kết bè kết phái đã đắc tội nhiều người, sau này càng phải cẩn thận hơn mới được."
Cao Hàn xưa nay cẩn thận quen rồi, chuyện này Bạch Ngọc An không thể nói cùng hắn, nhưng nếu nói Thẩm Giác giúp nàng, chuyện này Bạch Ngọc An không thừa nhận.
Nàng nhìn Cao Hàn nói: "Chuyện của thầy nếu không phải Thẩm Giác đứng sau giật dây, sao có thể đến nước này."
"Lần này hắn thả thầy về quê dưỡng lão, coi như hắn lương tâm trỗi dậy, không làm thêm chuyện ác nữa."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-lang-tinh/3724841/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.