Hắn lại chậm rãi nói: "Nếu Bạch biên tu đồng ý, việc để Vương Thái Phó an thân hồi hương dưỡng lão, tự nhiên không thành vấn đề."
Bạch Ngọc An chống tay xuống đất, vẫn chưa hoàn hồn, nàng thực sự không hiểu ý của Thẩm Giác, giao dịch này có phần quá trẻ con.
Nàng thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng gánh chịu mọi tội danh.
Dù sao cũng là nàng đắc tội Thái hậu, Thái hậu sẽ không dễ dàng buông tha nàng.
Nàng muốn mở miệng hỏi hắn, nhưng lại không nhịn được che n.g.ự.c ho khan, cơn ho này thật dữ dội.
Cơn nóng rát trong người dù ở trong ngục tối lạnh lẽo cũng không hề giảm bớt, nàng chỉ gắng gượng sức lực để đối mặt với Thẩm Giác mà thôi.
Cơn ho dồn dập qua đi, Bạch Ngọc An vừa định lên tiếng, thân thể lại đột nhiên bị người bế ngang lên, sắc mặt nàng biến đổi, trong cơn kinh hoàng lại không nói nên lời, đầu óc trống rỗng.
Nàng hoàn hồn lại vội vàng nói với vẻ xấu hổ và tức giận: "Ngươi mau thả ta xuống!"
Thấy Bạch Ngọc An bộ dạng như sắp c.h.ế.t đến nơi, Thẩm Giác tự nhiên cũng không chiều theo nàng nữa, bế nàng lên rồi đi ra ngoài.
Thôi Nhậm canh giữ bên ngoài còn chưa kịp lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-lang-tinh/3724838/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.