Ngôn Tuyên Nhi bắt đầu hại chính mình đánh mất NghiêmLuân.
Sau lễ mừng qua đi, thái độ hắn đối với nàng trở nênxa cách mà lạnh lung. Nàng không quen hắn như vậy, nhưng nàng lại không biếtnên làm thế nào cho phải.
Ngày hôm đó, rốt cuộc nàng đã nói sai cái gì? Nhưngcàng nghĩ, nàng càng thấy hỗn loạn.
“Phẩm Hoài,chuẩn bị kiệu, trẫm muốn đi rangoài.”
“Hiện tại? Nhưng trời sắp chạng vạng, ngàikhông phải muốn cùng nhiếp chính vương ra cung tuần tra sao?”PhẩmHoài cùng Nghị Dung vội vàng bước nhanh đuổi kịp chủ tử đã đi ra khỏi tẩm cung.
“Hôm nay ta muốn tự mình đi.” Nàngphải trở lại cái kia địa phương đi chỗ kia xem, suy nghĩ cho rõ ràng.
Phẩm Hoài cùng Nghị Dung không dám kháng chỉ, chỉ cóthể theo kiệu ra khỏi cung, nhưng muốn người mang lời nhắn cho nhiếp chínhvương, thỉnh hắn theo kịp phía sau.
Sau một lát, lại trở lại ven hồ yên tĩnh kia, một sốdân chúng gặp nữ hoàng thế nhưng cũng đến Khôi Tinh hồ, vội vàng cười cười rakhỏi đình. Tuy rằng nàng muốn bọn họ cùng ngồi, nhưng ai dám?
Chỉ chốc lát, trong đìnhchỉ còn một mình nàng, Phẩm Hoài cùng Nghị Dung luôn nhìn ra ngoài đường, nhưngvẫn không thấy được xe ngựa của nhiếp chính vương.
“Hai các ngươi trở về ngồi trong xe ngựađi, đi tới đi lui, cổ không dài ra, nhưng ta đều bị làm phiền rồi.”
“Nhưng mà......”
“Muốn kháng chỉ?” Đây xemnhư lần đầu tiên nàng lấy tư thái nữ hoàng đến áp người.
Hai người thực khó xử, lại thấy nàng như vậy, đànhphải phối hợp lên xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-kieu-hoang/2172402/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.