Editor + Beta: Mon
Lại là một đêm không ngủ.
Sơ Nhuế bọc mình trong chắn, cả căn phòng chìm trong bóng tối, trong mắt cô bây giờ chết lặng. Cô giống như bị rút cạn sức lực, cả người mệt mỏi.
Đêm đã rất khuya, cửa phòng nhẹ nhàng bị mở ra, có tiếng bước chân truyền tới. Một bên giường bị lún xuống.
Sơ Nhuế vốn đang mở mắt nhẹ nhàng quay lưng lại nằm không nhúc nhích, nhắm mắt lại.
Từ sau lưng cô có nhiệt độ truyền tới. Giang Hàn Úc nhấc chăn ôm lấy Sơ Nhuế.
"Sơ Nhuế." Hắn mở miệng, má áp vào sau đầu cô, "Thật xin lỗi. Sau này chuyện em không thích, tôi sẽ không làm, có được không?"
Sơ Nhuế nhắm chặt hai mắt, hô hấp run rẩy. Nghĩ tới mình bị Giang Hàn Úc theo dõi, cô không nhịn được run rẩy.
"Tha thứ cho tôi nhé, tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn hiểu rõ em một chút."
Giang Hàn Úc chân thành nói xin lỗi, giọng trầm thấp, đem cả người Sơ Nhuế đang run ôm chặt thêm một chút.
"Khi em không ở bên cạnh, tôi muốn biết em đang làm gì, muốn nhìn em nhiều thêm một chút dù chỉ là qua tấm ảnh------Sơ Nhuế, tôi rất yêu em."
"Duyên phận của chúng ta vốn đã được định trước, là em cứu tôi, tôi đã tìm em rất lâu nhưng không có tin tức."
Giang Hàn Úc chưa bao giờ nhắc tới chuyện mười năm trước, khi đó hắn như rơi xuống địa ngục, là cơn ác mộng trong cuộc đời hắn. Nhưng hắn nguyện ý vạch vết thương đã đóng vẩy đó với Sơ Nhuế.
Khi đó hắn bị trói, bị bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-hiem-va-quyen-ru/223793/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.