Màn đêm âm u gió thổi, bốn phía âm trầm không một bóng người. Thỉnh thoảng có mấy tiếng chó sủa truyền tới, càng lộ vẻ u tĩnh.
Người đàn bà trước khi rời đi để lại hai người đàn ông đánh Sơ Nhuế một trận, đập hỏng điện thoại cô, không để cho cô có cơ hội báo cảnh sát hay gọi người tới giúp. Người đàn bà này là quyết tâm muốn trả thù Lương Vận Bạch, để một cô gái như Sơ Nhuế ở nơi này tự sinh tự diệt.
Sơ Nhuế người toàn vết thương nằm trên đất, xương sườn một trận lại một trận đau, cổ họng thật giống như tràn đầy máu, mùi vị thật tanh. Cô cơ hồ không thể động, trước mắt chỉ nhìn thấy chiếc điện thoại bị đập nát cùng bầu trời đêm với ánh trăng vô định.
Sẽ chết tại đây sao? Nếu như cô vì lí do đó mà chết ở nơi này, mẹ cô sẽ vì thế mà áy náy sao?
Sơ Nhuế si ngốc cười lên, hốc mắt khô khốc xông lên một mảnh ướt át. Cô nhắm mắt, cố chịu không để nước mắt rơi. Thật ra thì cô biết mình vẫn luôn làm mẹ phiền toái, sinh hạ cô xong liền bỏ mặc, hai năm duy nhất sống bên mẹ chẳng qua là từ bà bố thí.
Nếu như Lương Vận Bạch thật sự nghĩ cho cô, dù chẳng qua là có nghĩ tới cô một giây, vậy cũng sẽ không biến mất, để lại một mình cô chịu đựng hậu quả của bà.
Cảm giác đau lòng quá mạnh mẽ, đau đến nỗi Sơ Nhuế sắp không thở được. Lúc này cô hơi động một cái, toàn thân liền đau đớn, nhưng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-hiem-va-quyen-ru/223788/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.