Editor + Beta: Mon
Càng lúc sắc trời càng tối dần, ngay cả âm thanh của gió cũng trở nên rõ ràng.
Hai người rơi vào khoảng giằng co.
Sơ Nhuế biết mình không có nghe lầm, nhưng cô mong rằng thà mình nghe lầm. Suy nghĩ trở nên rối loạn, không tìm được cửa ra.
Cô thậm chí không cách nào nhìn thẳng ánh mắt của Giang Hàn Úc, ánh mắt hắn nóng bỏng nhưng trong trẻo lạnh lùng, nóng bỏng nhưng khắc chế, làm cho cô thiếu chút nữa không chịu nổi.
Sơ Nhuế nghiêng đầu, tránh ánh mắt hắn, lông mi dài động đậy mấy cái: " Tôi sẽ không tin."
Cái gì mà có yêu hay không, cô không tin.
" Không sao cả, sau này em sẽ từ từ biết." Giang Hàn Úc rất có kiên nhẫn nói.
Sơ Nhuế liếc mắt nhìn hắn, hai tròng mắt kiên định, ý tứ kháng cự rất rõ ràng.
" Không có sau này---- tôi một chút cũng không muốn biết."
Giang Hàn Úc bỗng nhiên cười một chút, môi mỏng nhẹ nhàng vẽ ra một đường cong, không phân biệt rõ nụ cười thật giả. Hắn hỏi: " Chắc chắn không đi cùng tôi?"
Sơ Nhuế không do dự: " Chắc chắn."
Mấy giây sau, Giang Hàn Úc đột ngột nói: " Tiệm sửa xe nhà bạn em kia làm ăn cũng không tệ lắm."
Sơ Nhuế trong nháy mắt cảnh giác: " Anh có ý gì?"
" Không có ý gì, tôi chỉ là đang nghĩ, nếu như chính bọn họ tự lo thân mình còn không xong, sẽ nhận em ở nhà bọn họ sao?"
Giang Hàn Úc vẫn cười, không đau không nhột.
" Sơ Nhuế, tôi biết em không có chỗ nào để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-hiem-va-quyen-ru/223785/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.