Sơ Nhuế bị Diệp Tư Dữ dọa, Sư Âm ở bên ngoài nghe được tiếng vang, tưởng bọn họ xảy ra tranh chấp, vội vàng đẩy cửa đi vào. Sau đó y tá cũng tới, Diệp Tư Dữ mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Sư Âm cùng Sơ Nhuế ra khỏi phòng bệnh.
"Cậu đừng quá tự trách, cũng đừng lo lắng quá, cậu ta đột nhiên gặp những chuyện này, lại không chịu nổi đả kích khi ông nội qua đời mới có thể mất bình tĩnh như vậy."
Hai người đi trên hành lang bệnh viện, Sư Âm không ngừng an ủi Sơ Nhuế đang áy náy cúi đầu.
Sơ Nhuế than thở: "Đều tại mình."
"Cũng không thể hoàn toàn trách cậu được." Sư Âm là người đứng ngoài cuộc nhìn, thấy rất rõ ràng: "Nếu như không phải cậu ta tự tiện quyết định mà không quan tâm đến cậu có đồng ý không thì Giang Hàn Úc làm sao mà hiểu lầm rồi tìm đến đây."
"Nói đi nói lại, chuyện này cậu ta cũng có một phần trách nhiệm."
Sơ Nhuế cũng biết như vậy, nhưng dẫu sao người bị thương là Diệp Tư Dữ, cho nên cô cũng không thể đẩy trách nhiệm lên cậu ta được.
"Hậu sự của ông nội cậu ta..."
"Yên tâm đi, mình nghe nói tạm thời đã có hàng xóm hỗ trợ, ước chừng xế chiều hôm nay người nhà Diệp Tư Dữ sẽ tới."
"Vậy mình đợi gia đình cậu ta đến rồi đi."
Hai người đi ra khỏi bệnh viện, cách một bờ tường rào là bãi biển vàng êm đềm. Sóng vỗ vào những tảng đá bên bờ, tạo ta tiếng đập không ngừng nghỉ.
Một bóng lưng cao gầy xa xa rơi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-hiem-va-quyen-ru/1086448/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.