Lối đi bộ hoa anh đào ban đêm, ánh trăng mê người tỏa ra ánh sáng dịu dàng.
Giang Hằng cắt dây dẫn màu đỏ, tựa hồ đã hết nguy cơ, hắn định cắt tiếp dây dẫn màu lam, lúc này Vu Tử Thạc đột nhiên lớn tiếng ngăn cản. “Đợi đã!… Anh xem thử, bên dưới sợi dây màu lam, có phải có thứ gì đó?”
Giang Hằng nhẹ xoa sợi dây màu lam, kéo nhẹ, làm lồi ra một sợi màu trắng. Đây là một cạm bẫy, chỉ cần là người hơi lơ đễnh thả lỏng cảnh giác vào lúc này cắt đứt một lúc cả hai sợi lam và trắng, dẫn tới kích nổ.
“Ánh mắt không tồi.” Trong giọng điệu bình tĩnh của Giang Hằng lộ ra sự khen ngợi.
Lúc này, hắn còn không quên khảo nghiệm y, sự bình tĩnh của người đàn ông này không hề thua kém hắn, Vu Tử Thạc có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, cũng may người đàn ông này không phải kẻ địch của y, nếu không giả sử có một ngày bọn họ đối đầu, hai bên nhất định sẽ cảm thấy vô cùng hóc búa, không thể khống chế tình huống.
“Đương nhiên, chân là của tôi mà.”
__ Làm một sát thủ, tất cả đều phải xuất phát từ lợi ích của bản thân, nếu một ngày nào đó sức mạnh của con bắt đầu suy yếu, thì sẽ bị bóng tối xung quanh nuốt chửng nhanh chóng.
Đây là điều mà thầy dạy của Vu Tử Thạc đã nói với y lúc mười tuổi, sau ngày đó Vu Tử Thạc không còn gặp lại thầy của y nữa, chỉ còn câu nói này khắc sâu vào trong đầu y.
“Cho nên chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-hiem-cu-ly/99316/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.