Bất cứ câu nói nào được Giang Hằng dùng giọng nói thấp trầm nóng bỏng này nói ra cũng đều trở nên rất phiến tình, Vu Tử Thạc cong miệng lắc đầu, “Sao anh có thể như thế?” Trán dán sát vào lồng ngực của Giang Hằng, có thể cảm thụ được nhịp tim của đối phương, thân thể căng cứng đã hoàn toàn thả lỏng, khoái cảm khiến người vui sướng từng đợt từng đợt ập tới, “Enya nói rất đúng, tôi trúng độc rồi, là độc anh hạ vào tôi.”
“Vậy rất tốt, nói thử xem anh đã nghiện rồi sao?” Cười thấp một tiếng, Giang Hằng kéo đầu Vu Tử Thạc lại, ôm y thật mạnh.
“Anh đang nói là ỷ vào thuốc, đừng gom lại mà bàn, tôi còn chưa tới mức độ đó…” Y bất mãn phản bác, động tác đột nhiên xuyên sâu vào ngắt đứt lời muốn nói của y, Vu Tử Thạc giống như báo thù cắn một cái vào ngực Giang Hằng.
Tư duy cuồng loạn còn chưa bình ổn, huyết dịch sôi sục dâng lên đầu, kêu gào như muốn xé nát lý trí.
“Vu Tử Thạc…” Giọng nói thâm tình, hòa làm một thể với cơn mưa tới ầm ầm bên ngoài. Giang Hằng ôm người này thật chặt, giống như không giam cầm y như vậy, thì bất cứ lúc nào y cũng có thể chạy thoát. Xung động quấy nhiễu đầu óc, nhiệt ái cuồng liệt như ngọn lửa, dâng trào đáy mắt, bừng bừng thiêu đốt. “Tôi sẽ không buông tay để anh đi nữa, cả đời này anh đừng mơ thoát khỏi tôi!”
Sẽ không buông tay, câu này từ khi bọn họ quen biết tới nay, Giang Hằng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-hiem-cu-ly/2581828/quyen-3-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.