Chương trước
Chương sau
Trụ sở của cục FBI nằm ở tòa nhà John Edgar Hoover, tọa lạc giữa đường số 9 và số 10 đại lộ Pennsylvania, Columbia, Washington DC, cách Nhà Trắng chỉ có vài con đường.

Người đàn ông trên tấm hình trước ngực mang nụ cười sáng lạn, nhưng lại có tên là Khôngren Charlie. Dưới sự hiệp trợ của Enya Pirlo, y đảo mắt nhìn đường vạch trên chứng nhận của Khôngren Charlie, chỉ cần thông qua cấy hình PS đơn giản, y sẽ có thể sử dụng tấm thẻ giả tạo này đi vào trụ sở FBI, như vậy sẽ dễ dàng hành động.

“Chào buổi sáng, thanh tra.” Bảo vệ John cản lại Vu Tử Thạc đang cầm cà phê, “Chứng nhận của anh đâu?”

Đáng tiếc Khôngren Charlie là một FBI có chút danh tiếng, Vu Tử Thạc nhất định phải cẩn thận đừng để người nhìn kỹ chứng nhận của mình, để tránh bị lộ.

“Ở đây.” Y đưa John cầm cà phê, tháo chứng nhận xuống quẹt lên máy kiểm tra ở cửa, sau đó lại cất chứng nhận đi, nhận lại cà phê. Y hơi ngừng một lát, rồi đưa ly cà phê cho John: “Chúc anh làm việc thuận lợi, John.”

Nụ cười thân thiện của đối phương quả thật khiến tâm tình người ta tốt đẹp cả ngày, trong tòa nhà này người như thế thật sự không nhiều! John nghĩ vậy, liền đáp lễ: “Chúc anh may mắn.”

“Hôm nay quả thật may mắn.” Sau lưng vang lên một giọng nói trầm trầm, Vu Tử Thạc thoáng dừng chân, cùng lúc, một cánh tay từ sau vươn ra bóp chặt gáy y. Bị tha xuống bật cầu thang cuối cùng, Vu Tử Thạc vặn ngược cổ tay Giang Hằng, từ ánh mắt đến sắc mặt đều lộ ra không vui, “Không ai sai phái anh, anh liền muốn về FBI sao?”

“Kết quả kiểm nghiệm của viên đạn anh đưa tôi là, hoa văn trên đó đại khái đã khắc vào niên đại 90.” Ý thức được đối phương đang nói dối không khiến Giang Hằng cảm thấy tốt đẹp, trên thực tế hắn càng thêm hậm hực, hắn không thích Vu Tử Thạc có gì che giấu với hắn, “Anh định tới lúc nào mới chuẩn bị nói thật với tôi?” Giọng nói trầm thấp giống như sét đánh bên tai sát thủ.

“Hỏi rất hay, anh che giấu tôi bốn năm, tôi không lấy chuyện này chọc giận anh, thì không phải quá thiệt thòi sao.” Lạnh lùng hừ một tiếng, Vu Tử Thạc cảm thấy cánh tay đang bóp cổ mình tăng thêm lực độ. Giang Hằng túm tóc y, cánh tay kia thì xoay mặt y lại, “Anh tới đây làm gì?”

“Vậy anh tới đây làm gì?” Mở to mắt, con mắt lạnh mang theo vị khiêu khích, đôi môi với độ cong hoàn mỹ lại khiến người muốn hôn lên. Vu Tử Thạc bóp cổ tay Giang Hằng, tiến sát mặt hắn: “Có lẽ chúng ta tới vì cùng một mục đích.”

“Anh không muốn nói tôi cũng không miễn cưỡng, nhưng đừng dự tính chụp mũ tôi.” Gương mặt ngược hướng sáng của Giang Hằng trông càng trở nên khắc sâu, hắn dần buông lỏng tay, chứng nhận trước ngực Vu Tử Thạc đúng ra là của Khôngren Charlie, nhưng tại sao là hắn? Rõ ràng đây không phải là việc ngoài ý muốn, Vu Tử Thạc cần quyền hạn quản lý của FBI cấp cao__ y muốn lên lầu 20.

“Thầy của tôi tên là Gimson, có lẽ ông ấy còn có tên khác, nhưng tôi đã không còn ấn tượng nữa.” Vu Tử Thạc bước lùi lại, ôm tay, ngước mắt đối diện với tầm nhìn bức bách của Giang Hằng, lạnh lùng nói, “Bắt đầu từ lúc 6 tuổi tôi đã theo ông ấy, cho tới khi vào CIA.”

“Vậy không bằng nói người đàn ông tên Gimson đó là kẻ tuyển chọn nhân tài cho CIA.” Phán đoán theo sát câu nói của y, hơn nữa có thể nói là hoàn toàn chính xác. Lực phán đoán và lực phân tích của Giang Hằng tuyệt đối không thể coi thường, thấy được ánh sáng lóe qua trong mắt Vu Tử Thạc, hắn biết mình đoán đúng. Nhưng điều này lại khiến vẻ mặt hắn càng thêm khó coi, chậm rãi mở miệng, giọng nói lạnh lùng: “Gimson là chủ nhân của viên đạn màu bạc. Anh không chịu nói chân tướng cho tôi, là lo lắng tôi tìm ông ta báo thù?”

“Không.” Nhẹ lắc đầu, chính Giang Hằng phủ nhận khả năng này, “Nếu là vậy, anh không cần nói với tôi sự tồn tại của Gimson.” Con mắt ưng đông lại, ánh mắt giống như con dao phẫu thuật sắc bén, “Anh đang bảo vệ cái gì?”

Ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chăm vào mặt Vu Tử Thạc, điều này khiến y không thể nào né tránh vấn đề của Giang Hằng, “Enya nói Gimson đã chết rồi.”

Giang Hằng truy tìm nhiều năm lại là một người đã chết, Vu Tử Thạc rất khó nói chuyện này ra, “Nhưng mà, tôi không tin Gimson sẽ chết dễ dàng như thế.” Xâm nhập vào phòng thí nghiệm Quantico đổi mẫu thử DNA không phải chuyện khó, dù là ai cũng không muốn phí công tìm kiếm một người chết, Gimson có thể nhờ đó mà tìm cớ thoát thân.

Enya cho rằng Gimson bị lỗ đen trong lòng giết chết, nhưng Vu Tử Thạc không nghĩ như vậy. Sống chung bốn năm khiến Vu Tử Thạc hiểu rõ Gimson hơn ai hết, Gimson sẽ không bị lỗ đen nuốt chửng, bản thân ông, đã là lỗ đen.

“Làm như vậy với anh mà nói có gì tốt?” Giang Hằng đẩy Vu Tử Thạc lên tường, cúi nhìn y. Nụ cười gian xảo gắn trên môi, Vu Tử Thạc không cho là đúng phất tay, “Anh có kỹ thuật, tôi có quyền hạn. Cho anh một máy tính và một cái tên, anh có thể tìm được tư liệu của Gimson đặt ở căn phòng nào trên lầu.”

“Sau đó anh có thể có được hồ sơ, thuận tiện lần theo manh mối tìm tới nơi ở của ông ta.” Giang Hằng vặn cổ tay Vu Tử Thạc, vừa nói vừa kéo y lên, “Gimson là thầy của anh, anh không để ý?”

“Gimson đã chọn lựa, ông ấy sớm muộn cũng phải trả giá cho sự chọn lựa của mình, đây không phải chuyện tôi có thể thay ông ấy gánh vác.” Vu Tử Thạc rút tay ra, đi theo Giang Hằng vào một phòng làm việc. Đầu mùa hạ là lúc điều động nhân viên cao nhất, không ai hoài nghi hai gương mặt xa lạ như họ.

Không ai có thể chân chính thoát khỏi quá khứ của mình, sự an bình mười năm đối với Gimson mà nói đã đủ rồi. Vu Tử Thạc khóa trái cửa, quay người mỉm cười nói: “Cho dù không phải anh, cũng sẽ có người khác.”

Đối với Giang Hằng mà nói, câu này càng giống như Vu Tử Thạc tự nói cho mình nghe hơn.

“Vậy anh có sợ quá khứ quấn chặt lấy anh?” Khẽ cười, Giang Hằng nhìn màn hình sáng lên. Vu Tử Thạc nhún vai, như cười như không nhếch khóe miệng, “Bị anh quấn còn chưa đủ sao?”

Câu này không sai, về mặt ý nghĩa nghiêm túc, Giang Hằng quả thật là một trong quá khứ của Vu Tử Thạc, nhưng không giống người khác, phần bóng râm này quá sâu sắc, “Tử Thạc, tôi không muốn trong cuộc đời mấy năm sau này thiếu đi sự có mặt của anh.” Hắn đột nhiên đứng lên, hôn môi sát thủ, “Đợi chuyện này kết thúc, tôi hy vọng chúng ta có thể chân chính__”

“Mấy năm sau này? Anh nghĩ thật xa.” Lắc đầu cảm thán, y tặc lưỡi không thôi vì sự ‘nghĩ sâu nghĩ xa’ của hắn, đừng nói mấy năm, mấy tháng đối với họ mà nói đã rất dài, Vu Tử Thạc chưa từng lấy năm làm đơn vị tính toán cho cuộc sống của mình.

“Anh không hiểu.” Giang Hằng xoay người y, chậm rãi nói: “Biết người nhà của tôi không phải do anh giết, tôi cuối cùng cũng có thể thở phào.” Trên thực tế không chỉ thở phào, ngay khi bầu không khí căn chặt đó biết mất, hắn xém chút đã không ổn định được mà ngã lên sô pha.

Nói thật, nếu lúc đó Vu Tử Thạc thật sự động thủ, cái giá sẽ là hiện tại quan hệ giữa y và Giang Hằng triệt để bị hủy hoại, chỉ kém một chút, tất cả đã có thể không còn đường vãn hồi.

“Nói thật, tôi hơi hối hận.” Vu Tử Thạc nắm chặt mép bàn sau lưng, ánh mắt chuyển nhìn mặt đất. Giang Hằng vươn tay ra, nâng cằm y lên, “Anh không làm sai, so với hối hận, không bằng thành thật mà sống.”

Câu này quả thật khiến Vu Tử Thạc muốn cười, Giang Hằng không chỉ đang giải thoát cho y, mà còn vòng vo muốn khuyên y bỏ ác hành thiện. “Chúng ta có thể thảo luận vấn đề này sau, anh tra được chưa? Hồ sơ của Gimson ở phòng nào?”

“2108,” Giang Hằng lấy một đĩa u màu đen và một tai nghe nhỏ trong suốt trong túi ra, “Bỏ đĩa này vào ổ cứng thì có thể tải dữ liệu mà không lưu lại dấu vết.”

Thang máy đi lên, Vu Tử Thạc mở cửa phòng 2108, phòng tư liệu tối tăm thiếu đi hơi người, ngay khi mở cửa đã có một lớp bụi dày ào tới. Mở một cái tủ, thứ đặt bên trong khiến sát thủ không kìm được nhíu mày, “Ở đây không có nơi có thể bỏ đĩa vào.”

“Nói thật sao? Ở đây rõ ràng hiển thị máy chủ chứa tư liệu của Gimson  đặt ở phòng 2108.” Giang Hằng nghiêm túc nhìn căn phòng màu xanh trong ánh chớp màn hình, Vu Tử Thạc chống tay lên trán, nhẹ giọng thở dài, “Tư liệu của Gimson đúng là ở đây, nhưng nó là tư liệu bằng giấy.”

Trước mắt là bốn thùng hồ sơ, toàn bộ bị dán kín, Vu Tử Thạc suy đoán, sự biến mất của Gimson không phải ngẫu nhiên, có lẽ ông ấy được đưa vào kế hoạch bảo vệ nhân chứng, dùng tình báo để đổi chác, để bay hơi khỏi nhân gian. CIA và FBI trước nay bất hòa, FBI đương nhiên sẽ không cung cấp bất cứ đầu mối nào cho CIA.

Mở thùng cuối cùng, đó là hồ sơ từ năm 89 đến 99, Vu Tử Thạc rất hiếu kỳ trong thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Theo như Enya nói, năm 93 thì Gimson đã chết rồi, nhưng điều tra về Gimson lại không ngừng ở đó. Từ mặt báo cáo mà thấy, có người chỉ ra từng gặp được ông ấy sau khi ông ấy chết, ông ấy tựa hồ đang trốn tránh cái gì.

Cho tới năm 1998, Gimson triệt để biến mất khỏi tầm mắt của phía cảnh sát, nếu là vì bảo vệ nhân chứng, chuyện nên xảy ra vào lúc đó. Cũng có nghĩa là, người đàn ông Vu Tử Thạc gặp tại nhà họ Đường, chính là Gimson.

Lật lại trang đầu, Vu Tử Thạc phát hiện người ký tên lại là__ Reger Wenskhôngl.

Wenskhôngl không phải là cái họ đi đâu cũng thấy, nếu không phải là trùng hợp, thì người phụ trách hồ sơ năm đó, chính là chồng trước của Ada Wenskhôngl.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.