Chương trước
Chương sau
Quán bar vào ban ngày rất yên ắng, khi Vu Tử Thạc đẩy cửa vào, thuận tay đảo mặt miếng gỗ trên cửa, đổi mặt OPEN thành CLOSE. Trên quầy có một ngươi đầu trọc, mặt áo T-shirt màu đỏ đậm, có thể nhìn thấy bắp thịt cuồn cuộn trên vai hắn, cạnh tay  hắn, ly rượu trên bàn đã cạn hơn nửa.

Vu Tử Thạc dừng lại sau lưng người đó, rút bật lửa ra đốt điếu thuốc. Người đó theo tính phản xạ muốn rút súng ở thắt lưng ra, nhưng cánh tay lập tức bị bẻ ngược đè lên bàn, hắn quay đầu, liếc nhìn thứ trong tay Vu Tử Thạc, chậm rãi mở miệng, “Anh muốn tìm ai?”

“Tìm chủ nhân của cái bật lửa này.” Bật lửa màu đen, bốn góc đã mòn, trông đã giống như đồ cổ. Đây là bật lửa mà năm năm trước Vu Tử Thạc đã đưa cho Nohn, hai năm trước, Nohn trả nó cho y.

Bật lửa màu đen này Nohn Iglesias dùng đã ba năm, nhưng phàm là kẻ nào đã từng có quan hệ với Scarter, hầu như không ai không biết nó.

“Đáng tiếc, anh ta đã chết rồi.” Đau đớn làm người đàn ông ứa mồ hôi lạnh, hắn không ngừng hít khí, mới nhịn không phát ra tiếng kêu.

Trong quán vẫn yên tĩnh như cũ, không khí lại trở nên đông cứng, Vu Tử Thạc duy trì động tác đè ép người đàn ông, nhìn đám người bên cạnh đang ầm ầm đứng lên, có người đã cầm súng tiếp cận y, có người cầm dao. Y cười, giọng nói lạnh buốt. “Các người nên may mắn là người đàn ông trong tay tôi đang nói dối, nếu Nohn Iglesias thật sự đã chết, các người phải chôn cùng.”

Quán bar nhỏ mười phút sau, hỗn loạn trước đó thậm chí không tính là xao động, cuối cùng một tên nằm dưới đất, vẻ mặt uốn éo che bụng thở dốc, người đàn ông nằm bên cạnh hắn đang kịch liệt ho khan.

Vu Tử Thạc vỗ nhẹ bụi bám trên người, quay lại nhìn tên đầu trọc. “Hiện tại có thể nói rồi chứ?”

“Tôi không nói dối.” Bị dao găm bén ngót chỉ vào cổ họng, tên đầu trọc không có biến hóa gì trên mặt. “Scarter xong rồi, người đàn ông đó mất đi Scarter thì không khác gì chết, đôi cánh của anh ta đã bị xé nát không chịu nổi.”

Bất luận là chim ruồi hay là ưng, loài chim đã bị bẻ cánh thì cảnh ngộ chỉ có một, chính là chết.

“Đừng phí lời với tôi, tôi hỏi anh ta đang ở đâu.” Ngọn đèn lóe qua tia sáng lạnh lẽo, rạch một đường nhạt mà chỉnh tề. “Đây là cơ hội cuối cùng của anh, tôi nghĩ anh nên suy nghĩ cho kỹ, tôi không có nhiều kiên nhẫn.”

“Bãi biễn Long Island, đó là nơi cuối cùng anh ta xuất hiện. Tất cả mọi người đang đợi trời tối, anh ta không sống qua tối nay.” Có được đáp án muốn biết, con dao di chuyển đi, tên đầu trọc nhìn người đó thuận tiện cầm một chiếc mũ đen đội lên, “Đừng nói với tôi anh vọng tưởng cứu anh ta, anh biết thứ anh ta chọc tới là…”

Một viên đạn bắn qua kẽ ngón tay của tên đầu trọc, mang theo độ xoay cực cao, vỏ đạn văng ra, Vu Tử Thạc cười lạnh lẽo. “Tôi không bận tâm ai cần mạng anh ta, nếu anh còn sống ra khỏi chỗ này, tốt nhất nên ngậm miệng lại.”

Khả năng sử súng chuẩn xác, nụ cười quỷ dị, và lời nói sau cùng, tất cả những gì vừa diễn ra khiến tên đầu trọc thoáng chốc kích động lên, một cái tên trào lên. “Anh là Mũ Đen!”

Tên đầu trọc không ngờ được, trong một quán bar nhỏ bé lại đụng phải sát thủ Mũ Đen đỉnh cao trong truyền thuyết, “Cho dù anh có cứu Nohn Iglesias, kết quả cũng không thay đổi.”

“Anh ta sẽ sống sót.” Nhét súng sau lưng, Vu Tử Thạc lộ ra nụ cười thâm ý, “Scarter không phải là cánh của Nohn, anh ta mới là cánh của Scarter.”

Tên đầu trọc không định nói thêm lời dư thừa, nếu người đàn ông này thật sự là Mũ Đen, như vậy tất cả đều có thể lý giải được, y không bận tâm đối phương là ai, cũng không bận tâm hậu quả thế nào, sát thủ tự tin đến cực điểm trước nay luôn làm chuyện mình muốn làm. “Bảo trọng, Mũ Đen.”

Ted Sean ngồi trước mặt Joseph Jonny mà hắn đã hẹn trước, đây là một quán cà phê, tuy là giờ cơm tối, nhưng bàn của họ rất sạch, Joseph là người ủy thác của hắn, 34 tuổi, là cánh tay đắc lực của tổ chức xã hội đen LOT mới nổi lên tại New York. Gần đây hắn bị cuốn vào một lời tố cáo ác liệt, có một thanh niên da đen tên là  Andy Bari khởi tố Joseph có hành động xâm phạm mình, muốn nhờ cớ đó đòi một khoản bồi thường lớn.

“Joseph, tôi cần anh phải nói thật với tôi.” Tòa án sẽ thẩm vấn vào ngày mai, trước đó Ted cần làm rõ vài chuyện. “Anh có cường bạo Andy Bari không?”

“Tôi không có.” Joseph ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Ted, giọng điệu thành khẩn trả lời.

Giang Hằng ngồi ở chỗ cách họ một chiếc bàn, cài đặt lại di động của Joseph, hắn gọi phục vụ tới tính tiền.

Cho dù Vu Tử Thạc đã rút lui, nhưng công việc vẫn phải tiếp tục. Giang Hằng biết Ted Sean là một luật sự chính trực, hắn sẽ không để Ted xảy ra chuyện.

Khi Ted Sean trở lại sở sự vụ thì vẻ mặt mỏi mệt, mà một bóng người đứng ngay trước mặt hắn, thân hình cao lớn, có sự hao gầy không khỏe mạnh. Hắn nhớ rõ gương mặt này, nhớ tên đối phương. “Andy Bari.”

“Tôi biết tòa án là thiên hạ của các người, tôi không hiểu pháp luật, cũng không mời nổi luật sư.” Andy Bari  vẻ mặt không cam lòng khuất phục, “Nhưng tôi không thể thua trong vụ này, mẹ tôi bệnh rất nặng.”

Người da đen cùng khổ tới từ Brooklyn dường như đã cùng đường, nếu không cũng sẽ không ra hạ sách này vu tội cho Joseph Johnny.

“Tôi tin người ủy thác của tôi, Joseph là người đàn ông rất có phẩm cách, cậu không biết anh ta đã trợ giúp bao nhiêu đứa trẻ không thể đi học giống cậu.” Đối với những đứa trẻ đó mà nói, Joseph đồng nghĩa với lãnh tụ tinh thần, hắn cho chúng cơ hội thứ hai.

Ted vực tinh thần lắc đầu, vẻ mặt trở nên lạnh nhạt và cứng cỏi. “Trước khi cậu vu tội người khác thì nên suy nghĩ hậu quả phải gánh chịu.”

“Tôi không vu tội Joseph!!!” Andy đột nhiên gầm lên, trong mắt hắn tràn đầy tơ máu. “Hắn cường bạo tôi! Hắn thật sự đã cường bạo tôi!!”

Lúc này còn muốn gắng gượng nói dối, Ted đối với thái độ này của Andy hoàn toàn không nói nên lời, hắn làm luật sư gần mười năm, từng gặp rất nhiều người mở to mắt nói dối, những người này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Ted lấy chìa khóa ra, đút vào ổ, “Gặp lại trên tòa, Andy.”

Động tác vặn khóa đột nhiên cứng lại, Ted cảm thấy có mũi dao lạnh lẽo chỉ vào sau cổ mình, Andy ở sau lưng hắn nghiến răng nghiến lợi, “Luật sư, tôi không thể thua trong vụ này.”

“Cho nên cậu tới uy hiếp tôi? Xin lỗi, Andy, như vậy chỉ khiến tôi càng cảm thấy cậu hoàn toàn nói dối.” Ted hừ lạnh, trong cuộc đời hắn chuyện bị người ta dùng dao uy hiếp đã xảy ra quá nhiều lần. Trong túi hắn là một khẩu súng, hắn nghĩ hiện tại cho dù hắn có nổ súng bắn chết Andy, cũng hoàn toàn có thể coi là phòng vệ chính đáng.

“Anh!” Căm hận khiến lời nói không ổn định, cánh tay nhỏ gầy của Andy run rẩy.

Đột nhiên, một cánh tay lớn ở sau lưng nắm chặt cổ tay Andy, không để hắn kịp phản ứng, đối phương đã vặn mạnh, đau đớn khiến con dao trong tay hắn rớt xuống, phát ra tiếng keng keng.

Andy phẫn hận quay lại, nhìn người đàn ông cao to trước mặt, tầm mắt cho người cảm giác áp bách nặng nề. “Anh là ai!”

“Cậu có thể đi rồi.” Không bận tâm chất vấn của Andy, Giang Hằng buông tay, vỗ vai Ted Sean, “Anh luật sư, cất súng của anh đi, chúng ta vào trong nói chuyện.”

Từ trên người của kẻ vừa đột nhiên xuất hiện tỏa ra một cảm giác áp bức, khiến Andy theo bản năng nảy sinh sợ hãi, vẻ mặt trầm tĩnh, giọng nói bình ổn, nhưng lại mang khí phách không giận mà uy. Lau lau mồ hôi trên trán, Andy nhìn Ted Sean, ánh mắt ai oán vô cùng. Cuối cùng hắn không nói gì cả, quay người bỏ đi.

“Anh là ai?” Tuy đối phương cứu mình một mạng, nhưng Ted không thả lỏng cảnh giác, người đàn ông này chỉ nhìn cũng đủ thấy nguy hiểm.

“Có người buổi chiều từng tới tìm anh, tôi là ông chủ của anh ta.” Cúi nhìn Ted, con mắt màu lam thâm sâu khó đoán. Ted lúc này mới thở phào. “Anh chính là người__” Hắn nhớ tới bình luận kia, ngừng một chút, “Một ông chủ rất đặc biệt?”

Chân mày Giang Hằng hơi nhăn lên, sắc mặt âm trầm truyền đạt tâm tình không vui, “Anh ta từ chức rồi, cho nên hiện tại tôi tới tìm anh.”

“Tôi thật lấy làm tiếc.” Ted nhún vai, vươn tay mở cửa, quay người nói. “Tôi cảm thấy anh ta là một trợ thủ xuất sắc.”

Ánh mắt Giang Hằng nhìn thẳng phía trước, giống như muốn xuyên qua rèm cửa sổ, nhìn về nơi thật xa. “Quả thật.”

___

Cửa chậm rãi mở ra, mùi máu tanh nhỏ bé bay vào khoang mũi. Vu Tử Thạc bước tới, dừng lại trước mặt người đàn ông nằm dưới đất. “Cần giúp thì ho một tiếng.”

Gương mặt anh tuấn cương nghị phủ lên tầng bụi và đất, máu tươi ở phần bụng đã khô chuyển thành màu đỏ sậm, Nohn Iglesias che vết thương, cười âm trầm. “Cậu không phải hận tôi sao?”

Người tới tìm bọn họ đã tới gần tòa nhà, rất nhanh sẽ tra tới nơi này.

Trong căn phòng tối tăm, không khí âm u như thời tiết bên ngoài. Vu Tử Thạc đi tới cạnh Nohn ngồi xuống, “Tôi không hận anh, tôi chỉ không có cách nào tha thứ cho anh. Hơn nữa. Tôi không muốn nợ anh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.