Chương trước
Chương sau
Con đường New York tràn đầy người, một chiếc xe màu xám tấp vào bên lề, trong kính chiếu hậu là gương mặt của một phụ nữ. Da cô hơi đen, nhưng không đen thui như những người da đen khác, da trên mặt cô còn mang theo ánh sáng khỏe mạnh. Vươn tay vén mớ tóc trước trán, đôi mắt to nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bóng người xẹt qua, cửa bị mở, có một người đàn ông trực tiếp ngồi vào hàng ghế sau, rồi mới nhớ tới chuyện chào hỏi. “Dô, Ada,  nhớ tôi rồi sao?”

“Vu Tử Thạc, hiện tại tôi đang nghĩ, anh ngồi trong xe tôi, tại sao không đeo còng tay.” Đảo mắt một cái, Ada nhìn bóng phản chiếu của y trong kính chiếu hậu, gương mặt tuấn tú sạch sẽ, màu da trắng hơn đàn ông khác một chút, trên sóng mũi là chiếc kính râm, mái tóc để tùy ý nhưng không bị rối khiến y giống như một ngôi sao muốn trốn tránh đám phóng viên.

Vu Tử Thạc nghe vậy nhíu mày, cong môi cười, “Tôi chỉ có thể nói khẩu vị của cô hơi nặng.”

“Tôi vừa nhận được tin mới nhất của khoa phân tích tâm lý tội phạm, bọn họ nói người bị hại bị giết trong bồn tắm có nghĩa là kẻ hiềm nghi bị thiếu hụt cảm giác an toàn một cách nghiêm trọng.” Không thèm để tâm đến sự trêu đùa kia, Ada giao túi hồ sơ ở ghế phó lái cho Vu Tử Thạc.

“Bồn tắm là dùng để chứa nước, nước đại biểu cho cảm giác an toàn, nói vậy cũng rất thông.” Nghe hai người giao lưu, Giang Hằng đột nhiên nhập cuộc, “Rất có thể tên sát thủ liên hoàn này khi còn nhỏ đã chịu bạo lực gia đình từ người mẹ.”

Gật đầu đầy thâm ý, Vu Tử Thạc vẫn rất thích để Giang Hằng phân tích tâm lý tội phạm, vì y thực sự rất lười động não. Đối với Vu Tử Thạc mà nói, y quan tâm hơn có lẽ là người này hiện tại còn sống hay đã chết. “Được rồi, tiến sĩ, xin anh cho tôi biết ngày mai Karen Wales còn có thể đi học không?”

Trả lời y là một trận trầm mặc. Thở dài ngắn ngủi, Vu Tử Thạc lắc đầu, “Đừng nói với tôi là anh để lạc mất cô bé.”

“Lạc mất là từ hình dung không có hàm lượng kỹ thuật.” Không vui nhíu mày, Giang Hằng dần dần tiếp cận điểm đỏ nhấp nháy, “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tôi rất nhanh có thể tìm được cô bé.”

“Được rồi, xém chút nữa anh lạc mất cô bé rồi.” Chỉnh lại câu nói của mình, sát thủ lại thở dài gợi cảm, Vu Tử Thạc sờ sờ mũi, “Mong anh nói với tôi hành tung của Abby Cozumel nằm trong vòng khống chế của anh.”

“Không bằng anh thử hỏi anh Klaus đi, hiện tại anh ta đang xuất phát đi tìm Jenny Lucia.” Điểm đỏ trên màn hình đã dừng lại, Giang Hằng đậu xe lại cạnh đó, mở cửa, “Lát nữa liên lạc sau.”

Dùng vẻ mặt kỳ quặc nhìn màn hình di động trong một chốc, Vu Tử Thạc hơi nhướng mày,  Ada ở phía trước không nhịn được quay đầu lại, “Các anh để lạc mất Karen Wales và Jenny Lucia rồi?!”

Vu Tử Thạc ngẫm nghĩ, tiếp theo cố ý làm vẻ mặt khoa trương. “Tại sao cô kinh ngạc không phải là chuyện chúng tôi theo dõi các cô bé đó?”

“Hiện tại tôi thật sự muốn còng anh lại!” Phẫn hận nghiến từng chữ, câu trả lời không đúng chỗ của đối phương khiến Ada tức giận vô cùng, cô cao giọng bổ sung. “Còn anh bạn của anh nữa!”

Vu Tử Thạc sải tay cười, vẻ mặt vô tội. “Cô nhìn đi, tôi đã nói khẩu vị cô rất nặng mà.”

Bất cứ câu nói nào từ miệng của sát thủ này phát ra, đều có mùi vị kỳ quặc, Ada không dự định tiếp tục trò đùa vô vị này, chuyển vấn đề về đúng lối mòn. “Tôi đã xem hồ sơ của bốn cô bé anh đưa tôi, phát hiện bọn họ có một điểm chung. Chính là vào thời trung học, bọn họ đều tham gia vào cùng một nhóm sở thích ngoài trường.”

“Giết người trong nhóm sở thích?”  Vu Tử Thạc vừa lật hồ sơ vừa nói, Ada lại hận không thể đánh nát nụ cười sáng lạn lúc nào cũng lộ ra hàm răng trắng đó. “Là nhóm làm vườn.”

Tư liệu cho thấy người phụ trách của nhóm làm vườn này là một người phụ nữ bốn mươi tuổi__ Cindy Mackinsey.

“Giang Hằng mới nói, tên sát thủ liên hoàn này lúc nhỏ có khả năng bị bạo lực gia đình, hơn nữa tới từ người mẹ.” Liên kết từng điểm, xâu chuỗi đầu mối, Vu Tử Thạc nhìn bà Cindy trong hình, bà ta đang ôm một con chó, đứng trong khu vườn do tự tay mình chăm chút. Tâm lý học gì đó y không hiểu lắm, nhưng trực giác cho thấy, ánh mắt của bà Cindy, tuyệt đối không thuộc dạng người mẹ từ ái.

Ada bừng tỉnh đại ngộ lấy di động ra gọi vào số cục sảnh sát, “Là tôi, Ada Wenskol, hãy điều tra bối cảnh gia đình của Cindy Mackinsey, xem thử bà ta có phải có một đứa con trai không.”

Nếu hung thủ thật sự là con của Cindy Mackinsey, thì có thể giải thích tại sao hắn ta có thể dễ dàng lấy được sự tín nhiệm của người bị hại, vào được nhà của họ.

“Làm không tồi, Ada, hiện tại chúng ta đã có nghi phạm.” Vu Tử Thạc nhìn cô cúp máy, mới thản nhiên mở miệng. “Cô thật sự là một phụ nữ thông minh.”

“Không bằng nói là một phụ nữ thông minh khiến người ghét đi?” Ada nhướng mày hỏi lại, đôi mắt to của cô lấp lánh ánh sáng.

Vu Tử Thạc cười sâu hơn, cúi người tiến sát mặt cô, nói nhẹ. “Người khác thì tôi không biết, tóm lại tôi thì thích.”

“Chú ý biểu tình của anh, anh dang dụ dỗ tôi!” Tuy là giọng điệu nghiêm khắc, nhưng Ada lại có vẻ mặt đùa vui. Chẳng qua vẻ mặt này không dừng lại quá lâu trên mặt cô, cô trở lại vẻ nghiêm túc cẩn trọng của thanh tra thường ngày.

“Vu Tử Thạc, ba năm trước khi vừa gặp, anh có nghĩ tới hiện tại sẽ giống như vậy không?”

“Không có.” Nhẹ lắc đầu, sát thủ cũng thu nụ cười lại. “Lúc đó tôi chỉ cảm thấy cô rất mạnh.”

“Không có ai mới sinh ra đã mạnh.” Ánh mắt Ada dần ngưng trọng, giống như nhớ lại chuyện gì, qua một khắc trầm mặc, cô mới chậm rãi mở miệng. “Khi anh mất đi người quan trọng… tất cả sẽ thay đổi.”

Vu Tử Thạc nhìn thấy đau đớn đang tản rộng ra trong đôi mắt tràn đầy ánh sáng mạnh mẽ đó, y thở dài nói, “Tôi không biết an ủi người khác… nhưng tôi nghĩ tôi ngưỡng mộ cô. Vì…” Chân mày đang nhíu buông xuống, con mắt màu hổ phách lại giống như bị phủ mờ bởi vẻ bất đắc dĩ, y mở miệng, giọng nói khô khan, “Tôi chưa từng có người quan trọng.”

“Tôi không cần ai an ủi.” Ada cười nhẹ, giọng nói như có như không lan ra trong không khí, cô nhìn thẳng vào y, kiên định lắc đầu, “Tôi cũng không tin anh chưa từng bận tâm ai.”

Vu Tử Thạc cười cười, giống như y hoàn toàn không để ý Ada có tin y nói hay không. “Đối với một người sống trong dối trá, yêu là chuyện rất xa xỉ.”

Giọng nói bình thản xuyên vào tai Ada, cô mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói được gì.

Khi Ford Klaus đụng phải Giang Hằng trước cửa tiệm cà phê, vẻ mặt hắn rất kỳ quái, hắn theo dõi Jenny Lucia cả quãng đường, khi vào tiệm cà phê này, lại đụng phải anh bạn này ngoài cửa. “Để tôi nghĩ xem, cái này cổ nhân hay nói là không khéo không thành sách à!”

Cửa kính thủy tinh phản chiếu hai bóng người một cao một thấp, Giang Hằng đứng bên cửa đốt một điếu thuốc, không ngờ được là, ba cô bé mà bọn họ tìm, đều lén lút biến mất khỏi tầm mắt, nhưng lại đụng mặt nhau ở đây.

Không được Giang Hằng thấu hiểu, Ford khó tránh khỏi hơi thất vọng, hắn cũng lấy hộp thuốc ra, đốt một điếu, nhìn quanh bốn phía một lượt, thấp giọng nói, “Tôi phát hiện một vài chuyện, hành tung của tổ trưởng Ada gần đây hơi kỳ quặc, mong anh cho tôi hay không phải vì tên bạn sát thủ của anh chứ.”

Giang Hằng nhìn mặt đất, rất nhanh lại ngẩng lên, “Anh trông chừng cô ta, có động tĩnh gì thì hồi báo cho tôi.” Trước hết không đề cập tới chuyện Giang Hằng không hoàn toàn tin tưởng Ada, nếu nhìn từ góc độ khách quan, thì vẫn không nên để Ada và Ford biết bọn họ đang làm chuyện giống nhau thì tốt hơn. Về hành động chấp pháp ngoài vòng pháp luật này của họ, bọn họ biết càng ít, thì càng an toàn.

Nghe mệnh lệnh khách khí của đối phương, Ford lập tức thấy áp lực lớn hơn, nhăn nhó mặt mày phả khói, cảnh tượng trong tiệm cà phê nháy mắt khiến hắn há mỏ nghẹn họng.

Karen Wales và Jenny Lucia… đang hôn nhau!!!!

Ford cuối cùng cũng hiểu tại sao hai cô bé này phải cẩn thận như thế, thì ra Karen Wales và Jenny Lucia là les, Abby Cozumel chỉ là đang che giấu cho hai người này. “Thì… thì ra là vậy a… ha, ha ha ha ha…”

Lúng túng cười, vẻ mặt Ford trở nên quái dị vô cùng. Ánh mắt nhìn sang người vẻ mặt bình tĩnh bên cạnh, hắn không có bất cứ cảm xúc nào, vẫn vẻ mặt ông chủ cứng ngắt.

“Di động.” Giang Hằng chìa tay trước mặt Ford, chỉ nói hai chữ.

“Hả?” Ford không hiểu gì cả, nhưng vẫn ngoan ngoãn lấy di động ra, giao cho đối phương. Hacker cầm di động bấm một chút, trả lại Ford, trầm giọng nói, “Tôi vừa cài virus vào trong di động của anh, hiện tại anh có thể dùng nó để cưỡng chế cài đặt di động của Abby Cozumel, như vậy anh có thể nghe được nội dung cuộc nói chuyện của họ.”

Ford nghe thế thì lùi lại nửa bước, mở to mắt nhìn Giang Hằng, nhất thời nghẹn họng, người… người này quá đỉnh rồi!

“Bình thường đừng tùy tiện mở Bluetooth, rất dễ nhiễm virus.” Giống như vô cùng thỏa mãn với phản ứng của Ford, Giang Hằng vỗ vai hắn, nghiêm túc nói, “Cẩn thận chút, thanh tra.”

Nói xong, Giang Hằng đi ra khỏi cửa, để lại Ford vẻ mặt lo lắng sờ mặt. “Không dễ chọc nha, tên Fay này, toàn quen bạn như thế!!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.