Chỗ đậu xe dưới đất vang lên tiếng bước chân, đi tới trước xe của Vu Tử Thạc, Giang Hằng và Vu Tử Thạc đột nhiên cầm súng nhắm vào nhau, tiếng súng vang lên, viên đạn sượt qua lỗ tai của nhau, sau lưng bọn họ có người ngã xuống. Chỉ khác nhau ở chỗ, Giang Hằng bắn trúng vai một người, mà người bị Vu Tử Thạc bắn trúng thì đã chết.
Gần như đồng thời, người của FBI cũng đuổi tới. Vu Tử Thạc nhảy lên ghế điều khiển, Giang Hằng mở cửa sau, Ngụy Lĩnh đứng tại chỗ không muốn lên xe, “Này, cảnh sát tới rồi, chúng ta an toàn rồi! Còn về tên sát thủ này, anh cứ để anh ta đi đi, Lục Thiên Thần.”
“Đừng nói ngu ngốc.” Giang Hằng trực tiếp kéo Ngụy Lĩnh lên xe, không thèm phân bua đóng cửa lại.
“Lục Thiên Thần anh đang muốn làm cái gì vậy!?” Gương mặt tuấn tú của Ngụy Lĩnh vì nghi vấn và tức giận mà uốn éo, “Muốn bắt cóc tôi sao?”
“Anh ta nói không sai.” Vu Tử Thạc ngồi ở ghế điều khiển lạnh lùng mở miệng. “Nếu người của FBI có thể bảo vệ anh, vậy vừa rồi chuyện đã xảy ra là sao?”
“Ý của anh là…” Ngụy Lĩnh ngây người, lưng đổ mồ hôi lạnh.
“Bọn họ ở đây chỉ vì điều tra vụ buôn lậu của tập đoàn Hàng Minh, không phải vì bảo vệ anh.” Đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao ra khỏi chỗ đậu, nhanh chóng chạy tới lối ra, không ngừng tăng tốc.
“Buôn lậu? Anh đang nói gì? Tôi nghe không hiểu?” Ngụy Lĩnh nắm chặt tay cầm để chống lắc mới tránh khỏi bay ra khỏi cửa sổ.
“Xem ra không phải là anh.” Giang Hằng với tay ra ghế trước, thắt dây an toàn cho Vu Tử Thạc, hắn có vẻ trấn định, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Lao qua trở ngại trước cửa gara, thân xe chấn động kịch liệt, Vu Tử Thạc vừa nắm chặt vô lăng, vừa đạp mạnh chân ga, thuận tiện tiếp lời Giang Hằng. “Có lẽ cha anh còn có rất nhiều chuyện mà anh không biết. Kinh doanh của tập đoàn Hàng Minh gây trở ngại cho một vài người, có thể là nhân vật chính phủ, cho nên cho dù là cảnh sát, cũng chưa chắc sẽ giúp anh.”
Câu nói này thật sự khiến Ngụy Lĩnh đổ mồ hôi lạnh toàn thân, trong xe không có hơi ấm, càng gia tăng sự bất an trong lòng người. “Vậy… hiện tại tôi phải làm gì?”
“Còn phải nói sao? Chạy.” Vu Tử Thạc cười nhẹ một tiếng, vặn vô lăng sang phải hết cỡ, rẽ vào một con hẻm tối, xe cảnh sát không ngừng nổ súng phía sau vì không kịp cua, nên đụng phải chiếc xe ở trước.
Giang Hằng tán thưởng nhìn người đang lái xe, hắn từng đoán khả năng lái xe của y rất tốt, nhưng thực tế khi tận mắt thấy tác phong bốc xe của y, vẫn nén không được mà nhìn bằng ánh mắt tán thưởng.
Vu Tử Thạc lái vào nhiều ngõ hẻm, giống như y đã quen thuộc mọi ngóc ngách của New York, trên thực tế y không có khả năng nắm rõ như vậy, tốc độ thiết kế và thay đổi đường đi diễn ra rất nhanh, y đang mạo hiểm, đánh cược với nguy cơ có thể lái vào ngõ cục, nhưng y chỉ dựa vào trực giác đã có thể tìm đúng đường, ngược lại hàng xe cảnh sát theo sau thì không nhạy bén như vậy, đa số đều không có cảnh tượng gì tốt đẹp.
Sau khi lái được mười mấy km, xe cảnh sát theo sau chỉ còn lại một chiếc, Giang Hằng nhìn qua cửa sổ sau, có thể thấy rõ gương mặt của người đang lái xe__ Khôngren Charlie.
Không chỉ như thế, chiếc xe đó còn đang không ngừng gia tăng tốc độ, dần có xu hướng đuổi kịp bọn họ.
Đối thủ khó nhằn này thật khiến người ta chán ghét, Vu Tử Thạc vô thức nhíu mày. Mấy lần cắt đuôi và giả vờ rẽ, chiếc xe kia vẫn theo sát. Khi y cho rằng hai chiếc xe sắp đi song song, thân xe đột nhiên chấn động mạnh, đầu xe của Khôngren tông vào cốp sau của xe họ, hai chiếc xe đồng thời chệch khỏi quỹ đạo bình thường, dần dần có xu hướng đụng vào rào cản bên dường.
“Anh không muốn sống hả!” Hạ cửa sổ xuống, Vu Tử Thạc gầm lên với Khôngren. Y không ngờ, không ngờ trong FBI lại có người không sợ chết như vậy, theo lý mà nói Khôngren Charlie nên là một người cẩn thận nghiêm túc, nhưng tác phong hành sự to gan đến mức khiến Vu Tử Thạc phải há hốc mồm.
Khôngren nắm chặt vô lăng bằng một tay, một tay cầm súng đưa ra cửa sổ, chỉ nói hai chữ. “Ngừng xe.”
“Không có khả năng, anh cảnh sát à.” Vu Tử Thạc quay mạnh vô lăng, xe xoay một vòng 360 độ, dạt xe của Khôngren ra. Như vậy vẫn chưa xong, xe của họ hiện tại đang ở phía sau xe Khôngren, con mắt màu hổ phách lóe lên sát khí, y đạp nghiến chân ga, tông mạnh vào phía sau cốp xe cảnh sát.
Hai chiếc xe một trước một sau, xe hơi tông xe cảnh sát lao vào rào chắn.
Khôngren vặn vô lăng sang trái hết cỡ, xoay tay nhắm phía sau bóp cò, hai phát súng để lại hai vết màn nhện trên kính trước xe của Vu Tử Thạc.
“Mau giải quyết Khôngren, đừng lãng phí thời gian nữa.” Giang Hằng dìu Ngụy Lĩnh đã choáng váng tới sắp ói, nói với Vu Tử Thạc. Nhưng điều này đối với sát thủ đang tràn đầy hứng thú có tác dụng hay không, Giang Hằng cũng không thể bảo đảm. Không dễ gì được gặp đối thủ sức lực ngang bằng, Vu Tử Thạc sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Lúc này Vu Tử Thạc mới nhớ ra ghế sau còn có hai người, vội kìm lại trạng thái hưng phấn. Khôngren chỉ có một mình, bọn họ lại có ba người, rõ ràng nằm ở thế ác liệt, nếu còn bị theo đuôi lần nữa thì hậu quả thế nào rất khó xác định. Y nhướng cao mày, xoay vô lăng, vòng một vòng lớn 180 độ.
“Anh đang làm gì?” Lần ngày ngay cả Khôngren cũng không thể nắm được suy nghĩ của Vu Tử Thạc, nghiêm giọng lên tiếng, giống như đang chấp vấn, hắn đuổi bắt tội phạm gần hai mươi năm, chưa từng thấy qua kẻ nào điên cuồng quên cả mạng như vậy, hơn nữa trên mặt tên này, còn mang theo nụ cười.
“Tôi sẽ không cho anh cơ hội hôn mông xe thôi nữa đâu.” Vu Tử Thạc mỉm cười, hai chiếc xe bị một cú đạp chân ga làm gia tốc.
“Anh điên rồi!” Mắt thấy hai chiếc xe dùng tốc độ 140 lao đi trên đường, Ngụy Lĩnh nhịn không được kêu to.
Giang Hằng nhìn màn này, khóe miệng co giật một chút, hắn muốn y giải quyết vấn đề nhanh một chút, y đã làm theo, chỉ là phương pháp còn nguy hiểm hơn vừa rồi.
Cảnh vật bên đường tụt lại nhanh chóng, giống như bộ phim tua lại, bọn họ trở lại cây cầu mười mấy phút trước đã chạy qua, một chiếc xe tải màu đỏ đang từ bên kia cầu chạy tới. Tình hình trước mắt xem ra không tới hai phút nữa nhất định sẽ đụng nhau, muốn thắng cũng không kịp.
Khôngren cố hết sức cho xe lái gần hàng rào bảo vệ, khi hai chiếc xe còn cách nhau chưa tới hai trăm mét thì hắn mở cửa, lao người nhảy xuống cầu, chúc đầu xuống dòng sông rộng lớn.
Vu Tử Thạc cũng xoay mạnh vô lăng, hai chiếc xe cùng quay 90 độ, ngay khi xếp thành một hàng trên đường, đầu xe của Khôngren bị tông thành hai nửa, mà xe của họ cũng bị xung lực tổn hại, bắn sang bên kia rào bảo vệ.
Cũng may xe tải trước khi va chạm đã giảm tốc độ, Vu Tử Thạc ổn định thắng xe lại cách tay vịnh chưa tới mười cm, không nhìn tới người trong xe tải hạ cửa sổ xuống chửi rủa, tiếp tục chạy thẳng.
“Hiện tại tôi thật không biết nên nói anh sao mới tốt.” Trong xe trở lại yên tĩnh, Giang Hằng thở dài. Theo lý mà nói cách làm của Vu Tử Thạc không có gì sai, tuy Khôngren không có uy hiếp đối với Ngụy Lĩnh, nhưng sẽ không bỏ qua sát thủ đã đại khai sát giới trong buổi tiệc.
“Không biết nói gì?!” Ngụy Lĩnh há rộng miệng, âm thanh khản đặc. “Lục Thiên Thần!! Bạn của anh căn bản là tên điên!!!”
Trải qua vụ kinh tâm động phách vừa rồi, Ngụy Lĩnh có phản ứng như thế hoàn toàn nằm trong dự liệu của Giang Hằng. Mà Vu Tử Thạc lúc này chỉ cười sảng khoái, quay mặt nhìn bọn họ, có lẽ là nói nhìn Giang Hằng. “Tôi vẫn còn nhớ, vị cảnh sát đó từng cho tôi một phát đạn.”
Được rồi, lòng báo thù của Vu Tử Thạc cũng như gió lốc bão tố, y nói y có thù tất báo, hình như không phải nói đùa. Có một điều có thể xác định là, hiện tại tâm tình sát thủ nhất định vô cùng sảng khoái.
Bầu trời ngoài cửa sổ dần tối đi, đại khái đã lái được 30km, xe cuối cùng cũng đậu lại bên đường, Vu Tử Thạc xuống xe trước, đi vào một cánh rừng.
Thời gian trên đồng hồ đeo tay là mười hai giờ mười lăm phút, Ngụy Lĩnh vì quá khẩn trương mà không thể thả lòng. “Muốn đi đâu?”
“Lấy xe, các anh đợi ở đây là được.” Cửa xe mở ra, Giang Hằng nắm tay Vu Tử Thạc, dùng ánh mắt sáng quắc tóm hết mọi vẻ mặt của y. “Không phải muốn nhân cơ hội chạy mất sao?”
“Núi rừng hoang vu có thể đi đâu?” Vu Tử Thạc hỏi ngược lại, trong giọng nói mang theo bất mãn. Giang Hằng xoay người y lại, đối diện với mình. “Tôi phá hoại vụ mua bán của anh.”
“Hơn nữa anh không có lấy một chút áy náy, tốt lắm.” Vu Tử Thạc nhún vai, đột nhiên nhớ tới chuyện gì, dừng một lúc mới nói. “Lễ tình nhân, không có chút biểu hiện gì sao?”
Gió lạnh thổi qua, thổi tung mái tóc của họ, đôi mắt như biển sâu của Giang Hằng thiêu đốt ngọn lửa, vòng tay qua vai Vu Tử Thạc, mạnh bạo hôn lên đôi môi trước mắt, nụ hôn dần trở nên kịch liệt.
Ngụy Lĩnh ở trong xe nhìn tới ngây ra, che miệng hít một hơi, bọn họ hôn nhau ngay trước mặt hắn! Vậy… quá đáng lắm rồi!”
Đầu bên kia thành phố, Rachel nhìn hội trường hỗn loạn, khóc không ra nước mắt che mặt la lớn: “Tôi đã biết đụng phải tên đó thì không có chuyện tốt mà!!! Sao tôi lại xui xẻo như vậy!!!!”
Khi Khôngren Charlie thay quần áo xong, cấp dưới đang báo cáo tiến triển cho hắn. “Xin lỗi thanh tra, Miller Volland đã chạy thoát trên đường áp giải về sở cảnh sát rồi, còn giết chết hai cảnh sát.”
Loài hoa xinh đẹp luôn luôn có độc, không ai ngờ được Miller Volland nhìn yếu đuối xinh đẹp như vậy lại có thân thủ tốt đến thế. Khôngren lật bản ghi chép trong tay, trầm giọng nói: “Lập tức phát lệnh truy nã toàn thành phố.” Tuy làm vậy không có tác dụng gì, nhưng ít nhất có thể khiến Miller Volland và Scarter an tĩnh một chút.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]