Lúc này Giang Hằng mới phát hiện hai ly rượu trên bàn vừa rồi bị thân thể Vu Tử Thạc che mất, y là ngồi cùng người khác, có lẽ người đó đã đến nhà vệ sinh hoặc ra ngoài thoáng khí.
Vu Tử Thạc thu lại quái dị trong mắt, bình tĩnh cười với Giang Hằng. Không phải nụ cười bình thường kia, nó giống như nụ cười lịch sự dành cho người xa lạ hơn.
Đây là chỗ tệ hại của thành phố không đủ lớn, bất cứ lúc nào bạn cũng có thể gặp phải người từng quen biết. Giang Hằng không muốn lại dùng từ trùng hợp để hình dung sự tương ngộ lúc này, vì quá trùng hợp, ngược lại khiến người ta cảm thấy đây là trò đùa cố ý của vận mệnh.
Một cánh tay thon dài gác lên vai Vu Tử Thạc, thanh niên tóc vài cười yêu kiều. “Anh trai, nếu tối nay rảnh thì dẫn tôi về nhà đi, yên tâm, tôi không quấn người.”
Vu Tử Thạc nhẹ nhướng mày, cười nói: “Cậu quá nhỏ.”
“Tôi đủ mười sáu rồi.” Thanh niên thông minh nở nụ cười tự tin. “Thế nào, anh muốn xem giấy phép lái xe của tôi không?” Cậu ta cầm cổ tay Vu Tử Thạc, kéo về hạ thân, dẫn đối phương đến bộ vị quan trọng của mình. “Hay là, anh chỉ cái này? Tuy tôi đều ở phía dưới, nhưng thỉnh thoảng cũng có thể nếm mùi vị ở trên…”
Lời còn chưa nói xong, cổ áo thanh niên đã bị người xách từ phía sau, cánh tay to lớn tha cậu về sau, ném lên bàn rượu không người.
“Đáng chết!” Thanh niên tức giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-hiem-cu-ly/2581694/quyen-2-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.