Hoàn thành tuần tra quanh đại sảnh, Vu Tử Thạc ra ngoài gọi điện cho Giang Hằng. “Thời tiết thật tệ, cũng may bọn họ không chặn tín hiệu.”
“Cánh cửa mà tôi thấy anh gõ lên đó, là dùng vỏ tên lửa tạo thành.” Giang Hằng nhìn ra cửa sổ, bầu trời xám xịt giăng đầy mây đen. “Đợi anh xuống đất rồi sẽ phát hiện tín hiệu bên trong còn kém hơn cuộc thi cấp bốn mươi sáu.”
“Được rồi, như vậy có nghĩa trong 24 giờ nữa tôi không thể nghe thấy giọng nói của anh.” Vu Tử Thạc tiếc nuối nhìn ra hồ nước xa xa, mặt nước màu xám lăn tăn gợn sóng, lá khô bay trong gió, dưới sắc âm u viễn cảnh giống như đã bị đoạt đi lực sinh mạng.
Giang Hằng trầm giọng thở dài, nói vào micro, “Kiểm tra camera một chút đi.”
Vu Tử Thạc cúi đầu nhìn camer cỡ nhỏ dạng kim gắn trước ngực. “Tất cả bình thường.”
“Tôi biết, tôi chỉ muốn nhìn anh một chút.” Giang Hằng mỉm cười, cầm ly cà phê lên. Vu Tử Thạc nghe tiếng uống nước bên đầu kia, cười nhếch môi đáp lại: “Sau này vẫn còn cơ hội nhìn. Levi sắp tới rồi, liên lạc sau.”
Nói xong y quay người đi về phía cửa, quẹt thẻ, cửa thủy tinh tự động mở ra, khí ấm trong phòng và khí lạnh bên ngoài giao tụ, tạo nên dòng cuộn như lốc xoáy, thổi mái tóc của y ra sau đầu.
Năm phút sau, cửa tự động lại mở ra, một người đàn ông anh tuấn tay cầm vali màu xám, thân mặt áo blouse trắng đi vào.
Vu Tử Thạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-hiem-cu-ly/2581678/quyen-2-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.