Chương trước
Chương sau
Nước biển mùa đông được phủ lên một tầng màu xám, bãi cát bị đông lạnh, tạo cảm giác như đang bước đi trên bùn đất, mặt biển trôi nổi vài chiếc thuyền nhỏ, có người đang ngồi câu cá.

Ngôi biệt thự cỡ nhỏ hai tầng màu xám trắng vô cùng hài hòa với bầu không khí tiêu điều của ngày đông, cửa trước không có thiết kế gì, bồn cây đặt trên bệ cửa sổ cũng đều là thực vật có sức sống mạnh mẽ, đại khái có thể từ đây đoán được tính cách âm trầm của chủ nhân căn nhà.

Vu Tử Thạc đẩy cửa, tạo ra chuỗi tiếng chuông, trong căn phòng tối mờ bị kéo kín rèm cửa sổ, trên bàn cơm ở phòng khách có đặt một chiếc đèn chiếu sáng nhỏ bé. Đương nhiên, còn có hai phần cơm sáng nóng hầm hập giống như đã biết thời gian y đến thăm hỏi mà được chuẩn bị sẵn.

Vu Tử Thạc đi tới bên cạnh bàn cơm kéo ghế ngồi xuống, mùi thức ăn thơm ngào ngạt, phát giác được tiếng bước chân nhẹ nhàng đang tiếp cận, y thốt ra câu cảm thán. “Không ngờ anh còn biết làm cơm.”

“Người làm nghề như chúng ta không biết làm cơm, lẽ nào muốn đói chết sao?” Levi đi vòng qua Vu Tử Thạc ngồi xuống đối diện, nếu đã bị phát hiện thân phận thật sự, hắn cũng không định che giấu gì nữa, phát huy đầy đủ bản lĩnh độc mồm của ‘quái tặc Hắc Nha’. Hay nên nói, đây mới là bản tính của hắn.

Vu Tử Thạc múc một muỗng khoai tây, không bình luận gì nhướng mày. “Có lẽ vì anh là người Anh, anh cảm thấy sao?”

Mọi người đều biết, ở Châu Âu đồ ăn của Anh là khó ăn nhất. Trước đây Vu Tử Thạc tới Anh thực hiện nhiệm vụ, đã không kìm được phải thấy bái phục với dạ dày của người Anh.

“Tôi cảm thấy…” Giống như nhớ tới hồi ức tệ hại nào đó, Levi ngừng lại rất lâu, mới nói tiếp: “Rất phức tạp.”

Vu Tử Thạc không bỏ qua vẻ oán niệm kỳ diệu trên mặt Levi, ngay cả hắn là quý tộc nước Anh cũng không dám bình luận về thức ăn của tổ quốc mình.

“Chẳng qua người Mỹ cũng không tốt tới đâu đúng không?” Levi không cam lòng phản kích, hắn là người tuyệt đối không chịu thua khi tranh cãi. “Đúng rồi, tên bạn có gương mặt Poker của anh đâu?”

“Anh ta rất bận, nghe nói phải giúp một quái tặc nhảy cửa sổ nào đó xử lý một thi thể đáng thương.”

Vu Tử Thạc bẻ một miếng bánh mì bỏ vào miệng, mặt lộ vẻ đồng tình.

“Vậy quả thật không may rồi.” Tiếng cười lạnh lùng từ cổ họng, trông Levi như đang vui sướng trên tai họa của người khác. “Tôi vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý hôm nay sẽ ăn vài đấm của anh ta.”

“Tôi sẽ chuyển cáo y nguyên lại cho anh, tuy cho dù tôi không nói, tên đó cũng sẽ nhớ kỹ.” Vu Tử Thạc cảm thấy khá buồn cười, một sát thủ và một quái tặc ngồi chung bàn ăn thế này thật hiếm thấy.

“Loại chuyện này đã bỏ lỡ thì sẽ mất, ai bảo kỹ thuật theo dõi của anh ta quá tệ làm chi.” Levi đương nhiên cũng cảm thấy thú vị, phải biết người xấu cũng cần bạn, ở trước mặt người nào đó không cần cố ý giả vờ là chuyện rất đáng cho người ta vui vẻ. Lúc này Levi chú ý thấy một hàng vết răng cắn màu đỏ ở cổ Vu Tử Thạc, híp mắt lại hừ nhẹ. “Hừ? Tôi quả thật không biết các người là quan hệ đó.”

Vu Tử Thạc không kiên nhẫn nhăn mày, sáng nay khi biết y muốn đi gặp Levi, Giang Hằng liền không nói gì hơn cho y món quà như thế, “Đáng nói là anh đó, tại sao lại đi trộm tranh của mình?”

Levi bỏ muỗng canh xuống, dựa vào lưng ghế, nhẹ gõ nhịp lên bàn. “Vì MS-13.”

“Anh đang làm việc cho MS-13.” Vu Tử Thạc suy ngẫm gật đầu, ánh mắt đột ngột ngưng trọng.

Đó là tổ chức tội phạm bạo lực cực đoan, cũng là tổ chức băng nhóm xuyên quốc gia của Mỹ. Mười năm gần đây, MS-13 nhanh chóng phát triển mạng lưới tổ chức tại Mỹ, tại các thành phố lớn như Los Angeles, Washington, New York, Boston  đều có thành viên.

MS-13 từng tham gia vào nhiều vụ án buôn lậu vũ khí và thuốc phiện xuyên quốc gia, và nhiều lần đưa người ngoại quốc nhập cư trái phép vào Mỹ, Canada và Mexico. Trừ hoạt động phạm tội bình thường ra, bọn họ còn bị phát hiện có liên quan đến tổ chức “Cơ Địa’, hơn nữa thủ đoạn phạm tội của tổ chức này vô cùng hung ác.

Khó trách Levi làm Hắc Nha luôn có thể nhẹ nhàng hành động không dấu tích, sau lưng hắn, là bóng tối thật lớn của MS-13. Căn cứ theo tình báo Vu Tử Thạc có được trong thời gian làm việc tại CIA, MS-13 tuy là tổ chức tội phạm, nhưng thật ra lại ngầm có quan hệ làm ăn qua lại với vài nhân vật trong nội bộ chính phủ.

“Tôi giúp anh bảo vệ bức tranh đó, thật ra là hại anh.” Levi bị MS-13 phái đi trộm bức [Con quạ đêm đen], nói rõ người trong nội bộ MS-13 đã hoài nghi Hắc Nha chính là Levi. Vu Tử Thạc thở dài: “Tôi nghĩ có lẽ bọn họ đã biết thân phận thật sự của anh, anh nên sớm thoát ly chỗ này đi.”

“Mũ Đen, cuối cùng anh đã phát hiện anh hại người không ít, điều này khiến tôi rất được an ủi.” Giọng điệu châm biếm, nhưng Levi biết, cho dù hắn thành công trộm được bức tranh đó, kết quả vẫn vậy, “Tôi có nguyên nhân không thể đi, hôm nay để anh tới đây, trừ thỏa mãn lòng hiếu kỳ của anh, thì còn muốn nói với anh một điều, chính là đừng quản chuyện của tôi nữa.”

Không khó đoán diễn tiến của câu chuyện, nhiệm vụ mới tới từ Anh có móc nối với MS-13, tranh đấu quyền lực chính trị khiến Levi bị cuốn vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, nhiệm vụ của MS-13 xung đột với mệnh lệnh của quốc gia, Levi bị kẹp chính giữa chỉ có thể lựa chọn tiếp tục bước vào vực sâu, giống như Feynman Iglesias em trai của Nohn Iglesias năm đó.

Điểm khác nhau là, người luôn có tình, cho dù là Nohn, khi nhìn thấy thi thể của em trai bị đối đãi thô bạo cũng sẽ tức giận. Nhưng quốc gia… thì vô tình, đối với điểm này, Vu Tử Thạc hiểu rất rõ, kết cục của y và Enya Pirlo chính là ví dụ tốt nhất.

“Tôi biết những người đó nói gì với anh.” Vu Tử Thạc gác tay lên mép bàn, ngón tay thon dài dưới ánh đèn mờ càng thêm hoàn mỹ. “Bọn họ nói, đây là vì quốc gia của anh. Nhưng khi anh làm theo họ nói xa rời cố hương, hai tay nhiễm đầy máu, bọn  họ sẽ bỏ mặc anh, giống như xử lý một cỗ máy phế thải.”

Levi rút khăn tay trong túi ra lau miệng, khi hắn không giả vờ làm người bình thường, luôn có thói quen mang nụ cười lạnh trên môi, đôi mắt ngọc lục bảo như giếng nước sâu không thấy đáy. “Mũ Đen, mỗi người có vận mạng riêng, có vài chuyện đã được định sẵn. Anh không phải chúa cứu thế, tôi cũng không cần ai tới cứu rỗi.”

Giọng nói lạnh lẽo sắc bén đâm vào tai, giống như gió lớn đang thổi vù vù bên ngoài.

“Fay, sau này anh gọi tên của tôi đi.” Vu Tử Thạc đốt một điếu thuốc, khói tỏa rất nhanh lan tràn xung quanh. “Anh khiến tôi nhớ tới một người, anh ta bị mắc kẹt giữa cha và anh mình, cuối cùng thành vật hy sinh của cuộc tranh đấu quyền lực.”

Nói xong, Vu Tử Thạc chỉ lên chiếc mũ đen trên đầu mình. “Chiếc mũ này vốn là của anh ta. Trước khi anh ta chết, cũng từng nói giống anh.”

“Được rồi, Fay, tôi cảm ơn anh đã kể cho tôi nghe câu chuyện như thế.” Giọng điệu không nghe ra chút ý cảm ơn nào, nhưng cũng không giống đang chế nhạo, sóng mũi cao thẳng của Levi được ánh đèn chiếu rọi. “Nhưng anh không hiểu tính nghiêm trọng của sự việc, điều này không chỉ vì tổ quốc của tôi.”

“Ngược lại tôi muốn tìm hiểu một chút, có chuyện gì khiến anh nghĩ không thông, biết rõ chỉ có đường chết, vẫn muốn đi tìm chết, anh là giáo đồ Kitô sao?”

Đây tuyệt đối là sự cười nhạo ác liệt, bầu không khí quá khẩn trương không thích hợp với Vu Tử Thạc, muốn y giữ vững thái độ nghiêm túc nói chuyện với người khác càng là chuyện khó hơn.

“Nếu thượng đế thấy được giáo đồ của mình đi ăn trộm nhất định vẻ mặt sẽ rất đặc sắc.” Levi cười lạnh phản kích, sau đó cúi nhìn chân mình, cuộc nói chuyện nếu đã đi đến mức này, hắn cũng không sợ nói nhiều hơn nữa. “Anh biết thí nghiệm vật sống chứ?”

“Đương nhiên, dùng người sống làm đối tượng, sử dụng hơi gas, khí áp, ma túy… không gì không dùng.” Cách làm này trong trại tập trung quân đội của thế chiến thứ hai tồn tại rất phổ thông, hiện tại chủ nghĩa khủng bố Pakistan cũng sẽ dùng nó để thí nghiệm với tù nhân, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn. Vu Tử Thạc nảy ra liên tưởng không tốt lắm, nhăn mày nhìn Levi, “Ý của anh là, MS-13 đang tiến hành loại thí nghiệm này?”

“Anh nói đúng rồi.” Levi cười lạnh, kéo một bản vẽ bên cạnh qua, mở trên bàn, có một ký hiệu màu đỏ ở góc phía đông nam đảo Staten gần biển, “Công viên Great Kills, phòng thí nhiệm của MS-13”, ngón tay chỉ lên ký hiệu. “__Chính là chỗ này. Không, nếu nói là phòng thí nhiệm của MS-13, thì không bằng nói là…”

“Phòng thí nghiệm của chính phủ.” Đây là hợp tác bí mật của chính phủ và băng nhóm xã hội đen, vì công viên Great Kills, thuộc sở hữu của chính phủ. Vu Tử Thạc híp mắt, con mắt màu nhạt lưu động tia sáng, hiện tại cuối cùng y cũng hiểu tại sao Giang Hằng lại nói chuyện lần này rất nan giải.

Bộ hệ thống đó là do Giang Hằng nhiều năm trước chế tạo ra để chính phủ sử dụng dự phòng khủng bố tập kích, cái gọi là màu sắc số liệu bất đồng, đại khái là chỉ số hiệu bình thường và số hiệu đặc biệt. Số hiệu bình thường cũng chính là những vụ việc bình thường mà họ xử lý, còn con số lần này, là số đặc biệt của chính phủ.

Chẳng qua vì Levi là người mà Vu Tử Thạc quen biết, cho nên Giang Hằng mới ngồi nhìn không lo. Xem ra, nếu chính phủ cũng đã được dự báo, NYPD và FBI tất nhiên cũng sẽ can dự vào việc này. Tuy nói là hợp tác ngầm, nhưng ngầm dù sao cũng là ngầm, một khi bị đưa ra ánh sáng, chính phủ sẽ không thừa nhận một chữ.

Sau lưng Levi, bị bóng tối của MS-13 bao trùm, mà sự tồn tại khổng lồ đứng sâu trong bóng tối đó, chính là quốc gia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.