Khả năng khống chế khiến Vu Tử Thạc không gọi ra tên Giang Hằng vào lúc quan trọng cuối cùng, dù sao như vậy sẽ càng khiến chuyện thêm phiền phức, ngay khi điện thoại của Giang Hằng ngắt liên lạc, y không suy nghĩ đến quá nhiều khả năng, mà đạp chân ga thật mạnh. Không phải không thể suy nghĩ, hoặc mất đi lý trí, thân làm sát thủ, y rất hiểu vào giờ phúc này quan trọng bậc nhất là giữ bình tĩnh, hiện tại y chỉ muốn chuyên tâm tìm được Giang Hằng.
Vào thành phố New York, chiếc xe vẫn không đi chậm lại, lao thẳng về hướng nhà của Levi.
Trên sân thượng tòa nhà đối diện, Vu Tử Thạc ngồi xổm xuống, chạm vào vết máu đã khô trên sàn, không cần nghi ngờ, vừa rồi Giang Hằng đã ở chỗ này.
Vu Tử Thạc đứng lên, gió mạnh chợt ập tới thổi tung mái tóc màu nâu nhạt của y, trên gương mặt bình tĩnh không nhìn ra cảm xúc gì, duy nhất chỉ thiếu đi nụ cười thong thả thường ngày. Y ngẩng đầu, nhìn bầu trời sao biến ảo, đây là thành phố lớn mà ánh đèn đã chiếu sáng hơn nửa bầu trời, một cảm giác gì đó chợt ập tới đè nặng lòng y, con mắt màu hổ phách hiện lên thần sắc kiên quyết, y nhỏ giọng lầm bầm: “Giang Hằng, tôi nhất định sẽ tìm được anh.”
Ford Klaus đến trễ hơn Vu Tử Thạc nửa tiếng, hắn tìm một đồng sự đưa Anna Jolin về nhà trước, sau đó áp giải Darcy Switer tới tổ hung án, vừa quay lại, Ada Wenskhôngl đã đẩy cửa phòng làm việc, nghe nói cô chỉ chịu trị liệu sơ, mang theo thạch cao bao bọc lái xe trở về, thật là người phụ nữ cứng rắn như sắt thép.
“Tổ trưởng Wenskhôngl, tôi muốn nói chuyện với cô.” Ford nhìn ra sự mỏi mệt của Ada, cũng tự biết yêu cầu này không hợp lý, nhưng hắn yêu Lacey, hắn muốn dùng hết khả năng của mình giành lấy tất cả cho cô. “Bất kể nói thế nào, Darcy cũng là một người cha.”
“Thanh tra Klaus, có lẽ khi ông ta sát hại những bé gái kia thì không hề nghĩ tới vị trí người cha của mình.” Ada bực dọc xua tay, lời của Ford không phải không làm cô dao động, dù sao cô cũng là mẹ của một đứa trẻ. Cô cự tuyệt không làm Ford rút lui, trong ánh mắt chăm chú của Ford, cô thả lỏng hơn: “Được rồi…”
Lúc này, cửa phòng làm việc của tổ hung án bị đẩy mở, người đàn ông mặc âu phục giày da bước vào, mang theo nụ cười công thức hóa. “Lần này cực khổ cho cô rồi, tổ trưởng Wenskhôngl, chúng tôi đến yêu cầu chuyển giao phạm nhân.”
Ada bất đắc dĩ thở dài, liếc nhìn Ford, lại quay sang người kia. “Thanh tra Khôngren, có thể đợi một chút, để Darcy Switer gặp mặt con gái của ông ta không?”
“Chúng tôi sẽ thông báo cho Lacey Switer, có lẽ mấy tháng sau cha của cô ta sẽ giành được quyền lợi này trong tù.” Thanh tra Khôngren tiếp tục mỉm cười, nói chắc như đinh đóng cột, FBI luôn luôn là dạng người không quan tâm tình nghĩa. Sau đó thanh tra Khôngren tán thưởng vỗ lưng Ford, kề tai nói nhỏ: “Anh có thể bỏ ác hành thiện tôi rất cao hứng, lần này làm không tồi.”
Sắc mặt Ford thoáng chốc trở nên rất khó coi, ngay cả nhân viên bình thường cũng biết quá khứ hủ bại của hắn sao? Hay là Khôngren Charlie này có bối cảnh rất sâu?
Đợi người của FBI giải người đi, Ada vỗ vai Ford an ủi. “Tôi rất tiếc, thanh tra Klaus.”
“Không sao.” Ford vẫn nhìn ra cửa, giọng nói khản đặc. “Cô đã cố hết sức rồi, cảm ơn.”
Sau khi Vu Tử Thạc phát hiện Levi cũng không biết đi đâu liền lập tức trở về nhà của Giang Hằng, ngay khi mở cửa, căn phòng tối thui giống như một viên đạn bắn ở cự ly gần nhắm trúng đầu y. Trước đây, bất kể bất cứ lúc nào y tới đây, nơi này luôn luôn sáng đèn tạo cho người ta cảm giác ấm áp.
Thở dài không tiếng động, tay ấn lên công tác đèn cạnh cửa, y bước vào phòng máy, dưới bàn phím màu đen, có kẹp một mảnh giấy, chữ viết ngay ngắn chính là chữ của Giang Hằng.
[Gởi Fay:
Tôi vẫn chưa nói với anh, thật ra số hiệu bị liệt ra căn cứ theo sự khác biệt của màu sắc, mà phân biệt trình độ nguy hiểm.
Nếu lần này tôi ra ngoài gặp phải bất trắc, anh không cần tìm tôi, hy vọng anh có thể tiếp tục công việc này, cứu giúp càng nhiều người.]
Vu Tử Thạc vò mảnh giấy, mở miệng, cảm giác không phát ra được chút âm thanh. Y di chuyển con chuột, màn hình vi tính chuyển từ màu đen sang trắng.
Nhắm mắt thở ra một hơi, Vu Tử Thạc nhập nội dung vào text box. [Tôi biết anh nhìn thấy được, là anh ta sáng tạo anh. Hiện tại anh ta gặp phiền phức, anh nhất định phải giúp tôi tìm anh ta.]
Không có bất cứ hồi âm nào, giống như không khí xung quanh đều đã ngưng đọng.
Y dừng một lúc, tiếp tục gõ bàn phím. [Nếu không có anh ta, tôi sẽ không làm công việc này. Nếu anh không giúp tôi tìm anh ta, thì đừng mơ tôi tiếp tục cứu bất cứ ai.]
Vẫn không có hồi âm, cỗ máy tĩnh lặng như đang dùng phương thức riêng biệt của nó để biểu đạt cự tuyệt.
Vu Tử Thạc cười lạnh, đánh hàng chữ cuối cùng. [Được. Anh thắng rồi, tôi từ chức.]
Ngay khi y vừa định xoay người bỏ đi, màn hình chợt chuyển sang màu lam, nhấp nháy vài cái, nhảy ra hai từ đơn tiếng anh.
Keep Levi.
Bộ hệ thống này có trí năng biết suy nghĩ, giống như nhân loại, mà Giang Hằng truyền thụ tư duy cho nó, chính là giúp đỡ người khác. Vu Tử Thạc cho rằng hệ thống đo lường nguy cơ đang gợi ý cho y, có lẽ người mang Giang Hằng đi và người muốn giết Levi là cùng một người, chỉ cần theo sát Levi, y sẽ có thể tìm được Giang Hằng.
Đêm khuya, dòng người huyên náo trên đường dần tản đi, người đàn ông gương mặt tuấn tú mặc chiếc áo len màu đen đứng thẳng ở đầu đường, một tay níu người đàn ông trung niên hơi mập đang định lướt qua lại, anh ta nhấc mũ lên. “Dô, Ford.”
Ford Klaus nghe tiếng đối phương, sau lưng bất giác nổi lên dòng hơi lạnh. “Fay, hiện tại tôi phải đi gặp Lacey, bất cứ lý do gì cũng không thể ngăn cản tôi. Tôi không còn muốn quan tâm anh và người anh em xịt nước hoa đó làm sao biết mọi chuyện, công việc của các anh quá nguy hiểm, tôi muốn rút lui.”
“Muốn rút lui tùy anh, nhưng hiện tại anh phải giúp tôi.” Vu Tử Thạc mỉm cười kéo Ford lại, bầu trời chuyển xám, sau đám mây là tia sáng yếu ớt rọi lên gương mặt tuấn tú của y. “Người đàn ông xịt nước hoa trong miệng anh gặp chút phiền phức, anh phải giúp tôi tìm anh ta.”
Fay vừa nói ra, Ford đã hiểu ngay tính nghiêm trọng của vấn đề, người đàn ông tự xưng là ‘Rigg’ trông không dễ chọc tới, ngay cả người như thế cũng gặp phải phiền phức, thì nhất định là tình huống nan giải. “Người anh em mặc âu phục sao rồi? Đừng nói với tôi gương mặt sắt của anh ta bị rút gân.”
“Levi Ansel, tôi cần tất cả tình báo về người này và những người liên quan đến anh ta.” Vừa nói Vu Tử Thạc vừa viết tên và địa chỉ của Levi lên một tấm cạc rồi bỏ vào túi áo Ford. “Làm xong chuyện này thì anh có thể đi tìm vị hôn thê của anh rồi, tôi sẽ cho anh nghỉ phép vĩnh viễn.”
“Tôi…” Ford nhìn vị sát thủ đang mỉm cười, chấn động không nói ra lời, hắn còn cho rằng sát thủ này trước nay chỉ biết lợi dụng người khác. “Tôi không ngờ anh ta quan trọng với anh đến thế.”
Nụ cười của Vu Tử Thạc càng sâu, nhìn ánh mặt trời bắt đầu ló ra nơi chân trời, con mắt màu hổ phách phản chiếu lại tia sáng, tự cảm thán. “Tôi cũng không ngờ.”
Lacey Switer giật mình tỉnh giấc, nghe thấy tiếng gõ cửa, cô vuốt lại tóc, khi mở cửa ra lập tức kinh ngạc.
“Lacey Switer?” Thấy Lacey gật đầu, người đàn ông bên ngoài rút chứng minh trong âu phục ra. “FBI. Tôi đến nói với cô một vài chuyện.”
Máy pha cà phê nhẹ run rồi ấm dần, tay cầm ly cà phê của Lacey không ngừng run rẩy. “Sao có thể… cha tôi sao có thể làm chuyện như vậy…”
“Tôi biết cô nhất thời rất khó tiếp nhận, nếu cha cô có biểu hiện tốt trong thời gian ngồi tù, tin rằng các người rất nhanh sẽ có thể gặp mặt.” Người đó thở dài, giống như đồng tình với sự bất hạnh của Lacey. Ngay khi người đó đứng lên, Lacey kéo tay áo anh ta lại. “Thanh tra Khôngren, tôi có thể hỏi ai là người bắt cha tôi không?”
“Xin lỗi, điều này chúng tôi không thể tiết lộ.” Khôngren lộ ra vẻ do dự, cho dù hắn là FBI, nhưng tim cũng là thịt, đối mặt với khẩn cầu của nữ giới, muốn không chút dao động, rất khó. “Tóm lại, vị thanh tra đó thật sự lập được công lớn, khiến người ta mong được thấy mặt.”
“Là Ford sao?” Câu hỏi bất chợt khiến bầu không khí trong phòng hạ xuống độ âm, Lacey thấy vẻ mặt ngạc nhiên rồi vội quay đi của Khôngren, lại truy vấn. “Là thanh tra Ford Klaus sao?”
Khôngren không kìm được quay lại nhìn người phụ nữ vừa mất đi cha, nhíu mày, cuối cùng vẫn nhẹ kéo tay cô. “Xin lỗi, chúng tôi có quy tắc của mình, cô hãy xem tin tức trên báo ngày mai đi, những điều cô muốn biết đều ở trong đó.”
Nói xong, Khôngren cầm áo khoác mắc trên lưng ghế sô pha lên, vội vàng bỏ đi.
Bệnh viện thành phố, khi Ada chống nạn ra khỏi phòng bệnh, liền gặp ngay người đàn ông đang đi tới. “Thanh tra Khôngren, anh đến tìm tôi vì chuyện vụ án MS13 đã nói trước kia sao?” (Chú thích: MS13 là tập đoàn tội phạm bạo lực nổi tiếng của Mỹ.)
“Đúng một nửa, chúng ta muốn hợp tác thì đầu tiên cần phải bổ sung sự hiểu biết lẫn nhau.” Khôngren cầm nạn của Ada, dìu cô đi tới chỗ đậu xe. “Nên biết FBI không lạnh lùng tàn khốc như trong tưởng tượng của các người.”
“Tôi biết, ba năm trước tôi từng gặp phải một kẻ quái dị trong số các anh.” Ada nhớ tới hơn ba năm trước từng đụng phải một vị FBI coi xoát người thành ve vãn, cô vẫn nhớ tên của người đó. “Rất khó nắm bắt thanh tra Xyli Lederman.”
Bước chân Khôngren đột ngột dừng lại, quay sang dùng vẻ mặt nhìn quỷ đánh giá Ada, rồi lúng túng cười, “Ha ha, cô thật hài hước, tên Lederman đó đã mất tích bốn năm trước rồi.”
Tiếng chim hót réo rắt vui tai, một câu nói bâng quơ, giống như tiếng sấm giữa trời quang đánh nát tâm phòng bị của Ada Wenskhôngl, nếu Xyli Lederman đã mất tích bốn năm trước, vậy người đàn ông cô gặp vào ba năm sáu tháng trước rốt cuộc là ai?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]