Chương trước
Chương sau
Số liệu mới được liệt ra sau khi chuyện của Hắc Nha trôi qua được nửa ngày, Vu Tử Thạc nhàn tản nằm trên ghế sô pha uống cà phê, xem lướt tờ báo trong tay, tùy tiện nói: “Người đàn ông lần trước chúng ta đụng phải anh còn ấn tượng không?”

Giang Hằng đẩy bàn phím ra, tựa lên lưng ghế xoay, quay đầu nhìn Vu Tử Thạc, “Anh nói Damon?”

“Tôi biết anh ta là ai rồi.” Vu Tử Thạc giơ tờ báo trong tay lên, trên đầu đề trang bìa là một bức hình cực lớn và rõ ràng. “Damon Myron, 33 tuổi, là nhân viên phân tích đặc biệt của phòng nghiên cứu tâm lý tội phạm FBI, tuy tôi không cảm thấy người đàn ông đó có dính líu gì với cớm, nhưng anh ta vừa giúp đỡ phá một vụ án bắt cóc giết người liên hoàn.”

“Nói không chừng là hành động bất đắc dĩ.” Giang Hằng nhún vai, đi qua cầm lấy tờ báo trong tay Vu Tử Thạc, tiến sĩ Damon này đích thật là người cao thâm khó dò, cho dù chỉ đối thoại giao lưu, bạn cũng rất khó đoán được suy nghĩ của anh ta. Xem được một nửa, tờ báo đột nhiên bị giật ra, Giang Hằng nhìn bàn tay trống rỗng, quay sang nói với Vu Tử Thạc. “Tôi còn chưa xem xong.”

Ném tờ báo sang một bên, Vu Tử Thạc mỉm cười nhướng mày: “Sao tôi không biết còn có người có thể khiến anh hứng thú như thế?”

Giang Hằng không khẳng định cũng không phản bác, “Cũng giống như anh đối với anh bạn quái tặc và cô nữ cảnh sát thôi.”

“Này, anh…” Vu Tử Thạc vừa định mở miệng, lại cảm thấy có chút không thỏa đáng, ngừng một lúc mới nói. “Được rồi, chỉ là với nhiều năm kinh nghiệm của tôi, thì tên đó là kẻ lừa đảo.”

“Có lẽ đúng vậy.” Suy đoán của Vu Tử Thạc trên cơ bản thì Giang Hằng tán đồng, Damon tuyệt đối không phải loại lương thiện, chỉ mỗi ánh mắt gian xảo cao thâm khó dò đó đã đủ cho người khác đưa ra kết luận. Hơn nữa hơi thở trên người Damon sẽ cho người ta một cảm giác vô cùng nguy hiểm. Giang Hằng nghiêng đầu, ra hiệu Vu Tử Thạc theo hắn vào phòng máy, mở tập tư liệu được chỉnh lý mới nhất ra.

Trong tập tài liệu toàn bộ là tin tức liên quan đến Damon Myron, từ tin tức trên báo đến thời khóa biểu ở trường đại học, tất cả đều tỉ mỉ không sót gì. Vu Tử Thạc không nhịn được nhăn mày, nhìn Giang Hằng: “Lúc đầu anh cũng điên cuồng theo dõi điều tra tôi như vậy sao?”

“Ngay cả hiệu dầu gội đầu mà anh thích tôi cũng biết.” Vẻ mặt của Giang Hằng vẫn như bình thường, hôn lên yết hầu Vu Tử Thạc. Khó trách lần đầu tiên khi y vào phòng tắm đã trông thấy dầu gội VS Sassoon, vốn dĩ Vu Tử Thạc còn cho rằng đó là trùng hợp. Nghĩ tới đây y cười nhẹ lắc đầu, “Cái tên nhà anh tâm kế thật nặng.”

“Anh có thể có phản ứng này tôi đã cảm thấy đáng để phí chút tâm tư rồi.” Giọng nói trầm ổn trả lời rất thản nhiên, ngón tay len vào mái tóc màu nâu nhạt của đối phương, xúc cảm mềm mại và nhẹ nhàng bất cứ lúc nào cũng có thể châm lửa trong lòng người, chẳng qua hiện tại bọn họ nhất định phải làm chuyện khác. Giang Hằng buông Vu Tử Thạc ra, di chuyển con chuột, “Đây là một vụ lừa gạt náo động sáu năm trước, có người mượn dùng ba công ty ví da dưới những tên khác nhau để triển khai nghiệp vụ đầu tư, tất cả những người tham gia vào đều bị lừa mất hết vốn. Theo như người bị hại miêu tả, thì đặc trưng ngoại hình của người đó vô cùng tương tự tiến sĩ Damon, nhưng không có chứng cứ, sau đó chuyện này bị cố ý che giấu, tôi tìm được trong kho tư liệu cũ của NYPD.”

“Chắc không phải là ngẫu nhiên, có lẽ anh ta có giao dịch gì đó với FBI, điều này cũng sẽ giải thích tại sao anh ta sẽ tham gia vào công tác của phòng nghiêm cứu tâm lý tội phạm.” Vu Tử Thạc sờ cằm, đôi mắt màu hổ phách giống như đang nhìn vào ống ngắm mục tiêu, chăm chăm vào người đàn ông trong bức hình, “Anh là là tội phạm thông minh.”

“Không chỉ như thế, anh ta còn là tội phạm rất xoi mói.” Giang Hằng hồi tưởng lại cảnh tượng lúc Rachel và Damon ngồi ở bàn cơm, dùng khăn trải bàn bọc miếng bít tết bị dẫm bẹp, đó là biểu hiện của bệnh sạch sẽ. “Tóm lại, hiện trạng có chút hóc búa.”

Vu Tử Thạc cầm bức hình trong tay Giang Hằng, cô bé tóc màu bạc vô cùng dễ thương, ở mặt sau, hàng chữ bút mực đen viết tên và địa chỉ của cô bé. “Anna Jolin, 8 tuổi, cô bé mất tích 5 tiếng rồi, phía cảnh sát hoài nghi cô bé bị giam cầm, tình trạng rất nguy hiểm. Còn về người hiềm nghi thì chắc anh cũng đã nghe qua__ ‘J’.”

Gần đây New York liên tiếp xảy ra chuyện bé gái bị mất tích, sau khi mất tích 72 giờ thì thi thể sẽ được phát hiện dưới cầu hoặc trong đường ống ngầm, người bị hại đều có dấu vết bị xâm phạm, hơn nữa thảm trạng tách thi. Không rõ thân phận thật sự của ‘J’, theo một nhân chứng mục kích nói, thì là một người đàn ông chưa tới bốn mươi tuổi, không cần nghi ngờ, hắn có bệnh ấu dâm.

“Cũng có nghĩa là hiện tại còn lại 67 tiếng, chúng ta phải tranh thủ thời gian.” Vu Tử Thạc nhét bức hình vào túi, đi ra ngoài.

Giang Hằng nhìn theo bóng lưng y, khẽ híp mắt, tựa hồ chỉ cần liên quan đến trẻ em, sát thủ này sẽ xem trọng vô cùng, chuyện của Sarah Grano cũng như vậy. Có lẽ điều này có liên quan đến quá khứ của Vu Tử Thạc, tóm lại, vô cùng tế nhị. Quay sang nhìn màn hình, hắn mở micro: “Vu Tử Thạc, chuyện này hơi phiền phức, FBI đã can dự vào, mà tiến sĩ Damon cũng tham gia vào hành động của họ.”

“Dù sao anh cũng muốn nghiên cứu anh ta một chút mà.” Vu Tử Thạc đẩy cửa lớn, ánh mặt trời chói mắt rọi lên mặt y, mùa thu rất hiếm khi xuất hiện ánh mặt trời chói mắt như thế, trong nhà Giang Hằng luôn tối mờ, ít nhiều cũng khiến người ta không thích ứng.

Giang Hằng nhăn mày, uống một hớp cà phê: “Tại sao tôi luôn cảm thấy anh có gì đó bất mãn?”

“Không.” Vu Tử Thạc đeo kính râm lên, cười ngồi vào tắc xi, “Tóm lại, tôi sẽ cẩn thận.”

Phòng làm việc của tổ hung án NYPD, cảnh sát trưởng đi tới cạnh Ada Wenskhôngl, gõ bàn làm việc của cô. “Người của FBI tìm cô.”

Ada Wenskhôngl gật đầu, đứng lên đi ra ngoài, bên ngoài có hai người đàn ông mặc âu phục đang đợi cô, cô chìa tay ra, ánh mắt sắc bén không chút né tránh bắn thẳng vào mặt đối phương. “Thanh tra Khôngren, thanh tra Lecce, hoan nghênh các anh đến thăm hỏi.”

“Chúng tôi đến vì vụ án bắt cóc liên hoàn các bé gái.” Thanh tra Khôngren cao hơn một cái đầu bắt tay Ada.

Ada tự nhiên bắt tay Khôngren, tầm mắt từ đầu đến cuối chưa từng di chuyển khỏi mặt đối phương, quan hệ của NYPD và FBI chẳng tốt đẹp gì, khi bọn họ chen tay vào vụ án luôn quá mức độc đoán chuyên hành, giống như họ mặt lên người bộ âu phục đắc tiền thì sẽ cao hơn người khác một bậc. “Cần chuyển giao vụ án sao?”

“Không, là hợp tác phá án, hiện tại chúng tôi không tiện lắm.” Thanh tra Lecce xen vào, ý tứ rất rõ ràng, người của FBI đang bận chuyện khác, không đủ người để giúp đỡ NYPD.

Khôngren lập tức trừng mắt nhìn Lecce, ra hiệu hắn đừng nhiều chuyện, quay lại nói: “Tóm lại, chúng tôi sẽ cung cấp chi viện về mặt kỹ thuật, tiến sĩ Damon Myron, chắc cô đã từng nghe nhắc tới.”

Cái tên này đương nhiên không xa lạ gì với Ada, mấy năm trước cô đã từng truy theo vụ án của Damon, phát hiện can hệ đến nhiều vụ lừa đảo và chứng khoán giả tạo, đáng tiếc tên đó rất thông minh, không để lại bất cứ chứng cứ nào có thể chứng minh tội lỗi của hắn, “Đương nhiên, hồ sơ của anh ta chất đầy nhóc ở bàn tôi kìa.”

“Ha ha, đó chỉ là giả thiết.” Một tiếng cười chói tai thản nhiên vang lên, người đàn ông tóc vàng, mắt nâu sâu không thấy đáy, cầm lưa thưa râu, áo blouse trắng rất hợp người. Hắn đẩy cao mắt kính, nhếch miệng, nụ cười gian xảo lại vô tội. “Tôi luôn an phận thủ thường làm công dân tốt.”

“Hai người nói chuyện đi, tôi và Lecce còn phải ra ngoài xử lý vụ án khác.” Thanh tra Khôngren nói xong thì đút tay vào túi bỏ ra ngoài, Lecce cũng theo sau.

Ada nhìn theo hai người thầm cười lạnh, chi viện kỹ thuật? Không phải là ném một mớ hỗn độn cho NYPD xử lý, nếu phá án thành công thì là công lao của FBI, còn thất bại có thể nói với bên ngoài là NYPD hành sự bất lực sao? Hơn nữa còn phái một tên tội phạm giúp đỡ bọn họ phá án, FBI gần đây thật sự càng lúc càng noi gương CIA rồi.

“Thanh tra Ada, tôi nhận ra được sự bất mãn của cô, nhưng chuyện đã đến nước này chúng ta nên chú tâm cho vụ án thôi.” Đèn hành lang chiếu lên gương mặt sâu xa của Damon, từ vẻ mặt cười như không cười đó không thể nào đoán được suy nghĩ trong lòng hắn.

Ada nhìn xung quanh, kéo hắn vào một phòng khách trống, mới lạnh giọng nói: “Nghe này, tôi không tin anh sẽ thật tâm giúp đỡ cảnh sát. Bọn họ không hiểu anh, nhưng tôi biết anh là người thế nào.”

“Biết thì thế nào?” Damon nhẹ nhướng mày, đôi mắt màu nâu có lực hút như nam châm, hắn nhún vai, giọng nói được hạ thấp mang theo âm khàn gợi cảm. “Tôi giúp đỡ FBI chỉ vì tôi cảm thấy nhàm chán, không chỉ như thế, tôi còn biết bí mật lớn nhất của cô, thanh tra Ada.”

Ada đứng trước mặt Damon, cúi nhìn người đàn ông ngồi trên ghế, bất giác nhăn mặt. “Anh đang phô trương thanh thế.”

“Đừng nhanh chóng cho ra kết luận mù quáng như vậy.” Damon không chút đao dộng dưới sự bức ép của cô, chỉ ngẩng đầu nhìn cô. “Cô muốn tìm sát thủ Mũ Đen, cô vẫn theo đuổi, dục vọng theo đuổi này không thời khắc nào không giày vò cô.”

“Anh…” Như bị đụng phải chỗ đau, sắc mặt Ada lập tức trở nên khó xem.

“Cũng như cô biết rõ tôi, thì tôi cũng biết rõ cô.” Giữa kẻ mạnh và kẻ mạnh tồn tại một lục hút kỳ lạ, Damon đương nhiên từng nghe nói tới một nữ thanh tra thông minh hành sự nhanh nhẹ như sấm giật gió cuốn, hơn nữa còn biết ba năm nay cô đều truy đuổi tung tích của Mũ Đen, “Tôi cũng không phải không hứng thú với Mũ Đen, đối với anh ta, tôi tin anh ta vẫn đang ở trong bóng tối lén lút theo dõi cô, với tính cách của anh ta sao có thể bỏ qua cho một đối thủ xuất sắc thế này? Có lẽ sau khi vụ án này kết thúc chúng ta có thể thảo luận về chuyện này.”

Damon không chút che giấu đưa ra kiến nghị của mình, trong mắt Ada, nó giống như sự dụ dỗ đến từ ác quỷ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.