Hai tay đối kháng, mồi hôi thấm ướt lưng, không ngờ sát thủ Mũ Đen này nhìn thì yếu nhược, thân thể tiêm gầy mà lực bạo phát lại kinh người như thế.
Phần cổ tay nơi bị nắm hiện lên vết ứ thâm, Hắc Nha bắt đầu cảm thấy hơi lực bất tòng tâm, “Mày không chỉ là sát thủ đơn giản như thế, mày còn là quân nhân.”
“Muốn nhìn thử khi tôi mặc quân phục không?” Vu Tử Thạc cũng hơi cảm thấy phí sức, ý cười trên miệng nhạt đi không ít.
“Chế phục gợi cảm, nghe không tệ. Mày mặc quân phục chắc rất đẹp.” Hắc Nha cười lạnh, cảm thán.
Thể hình của Hắc Nha, và hành động trộm của này, đều phù hợp với một đặc chất nào đó. Chẳng qua Hắc Nha nổi danh là nói năng thô tục, Vu Tử Thạc không ngờ hắn sẽ nói được lời thế này, “Chúng ta như nhau như nhau thôi, người anh em đội lục chiến.”
Ba chữ đập thẳng vào đầu Hắc Nha, cảm giác nguy hiểm khiến người ta dựng tóc gáy, “Mày chỉ nhìn qua động tác của tao đã đoán được tao xuất thân từ binh đặc chủng?”
“Tôi cũng từng… đi qua không ít nơi.” Vu Tử Thạc hồi ức lại một chút rồi mới trả lời, vừa rồi hiện lên trước mắt y là khói báo động ở biên giới Việt Nam, và lửa đạn ở hàng rào Zala tại chiến trường Iraq.
“Đáng tiếc giữa chúng ta chỉ có thể có một người sống sót ra khỏi đây.” Hắc Nha đột nhiên than vãn.
“Có lẽ là cả hai.” Mái tóc màu nâu nhạt trong sự tối tăm của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-hiem-cu-ly/2581643/quyen-2-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.