Du thuyền xa hoa chạy về cảng dưới cơn gió biển mát rượi, hành lý của Giang Hằng và Vu Tử Thạc đều rất ít, chỉ cần một va li nhỏ đã đủ đựng.
Trên bến tàu là hàng người nhộn nhịp, có không ít người đến đón bạn bè thân nhân, Giang Hằng hôn lên cổ Vu Tử Thạc, “Có số hiệu mới rồi.”
“Lần này lại là ai?” Vu Tử Thạc không để tâm đốt điếu thuốc, quay sang nhìn Giang Hằng. Con mắt hẹp dài của Giang Hằng dưới ánh mặt trời trông như biết phát quang, hắn đang định mở miệng, chợt cảm nhận được một tầm nìn.
Tầm nhìn đó mang theo chấp niệm nặng nề, cảm thấy rất quen thuộc, bên tai cũng vang lên giọng nói từng quen biết: “Lục Thiên Thần.”
Lục Thiên Thần là tên giả của Giang Hằng ở thành phố này, cho dù như thế, người biết cũng rất ít ỏi. Vu Tử Thạc và Giang Hằng đồng thời quay lại nhìn, một người cao to tóc màu nâu tầm tầm bước về phía họ, giống như muốn xác nhận cho rõ nên đánh giá Giang Hằng từ trên xuống, “Thời gian này anh đã đi đâu vậy?”
Vu Tử Thạc nhớ, người đàn ông có khí chất đặc biệt này tên Ngụy Phong, là người tình của Giang Hằng, xem ra, bọn họ đã lâu không gặp.
Giang Hằng đốt điếu thuốc, đơn giản tùy tiện nói: “Đi nghỉ. Còn anh?”
Được gặp lại Giang Hằng, biểu cảm của Ngụy Phong rất tươi sáng, giống như nỗi trống trải đã được niềm vui dần lấp đầy, sự cô tịch khó thể nói thành lời trong mắt lại lộ ra cảm giác tủi thân. Hắn nghẹn ngào một chút, mới nói. “Đón người.”
“Anh!” Có người chạy tới, người đó không phải ai khác, chính là Ngụy Viễn, thì ra, Ngụy Phong đến cảng để đón Ngụy Viễn. Hiện tại Vu Tử Thạc và Giang Hằng đã tin câu nói không khéo không thành sách rồi.
Ngụy Viễn nhiệt tình ôm Ngụy Phong, hắn say mê trong niềm vui trùng phùng của anh em, hoàn toàn bỏ lơ cảm xúc bi thương cô đơn trong mắt anh mình, bốn người đứng đó, trừ Ngụy Viễn ra ai cũng mang theo tâm sự riêng.
Ngụy Phong vuốt vuốt tóc đứa em trong lòng, nhìn sang Vu Tử Thạc đứng cạnh Giang Hằng, mái tóc màu nâu nhạt suông thuận tự nhiên, con mắt màu hổ phách trông như gương, giống như tác phẩm mỹ thuật được cất giữ trong viện bảo tàng, màu da của cái tên cao hơn hắn nửa cái đầu này trắng hơn đàn ông bình thường một chút, ngũ quan của đối phương phân bố hoàn toàn đều đặn phù hợp, hoàn mỹ đến mức người cùng giới như hắn cũng phải ghen tỵ.
Người đàn ông toàn thân tản phát ra khí tức phóng khoáng thoát tục này đang cong môi lên một độ cong khiến người ta sinh lòng hảo cảm, đối với tướng mạo của bản thân, Ngụy Phong luôn rất tự tin, nhưng khi đứng đối diện với Vu Tử Thạc, hắn lại cảm thấy bản thân mờ nhạt thấp bé. Không phải hắn không đủ tốt, mà là người này, thực sự quá chói mắt, quá xuất sắc. Lục Thiên Thần, mấy ngày nay có phải anh ở bên người này không?
Ánh mắt Giang Hằng nhìn Ngụy Phong rất phức tạp, cục diện hiện tại này, đích thật rất khó xử. Một năm rưỡi này tuy bọn họ vẫn hẹn gặp và làm tình, nhưng Giang Hằng hiểu rõ trong lòng mình đang mong nhớ một hình bóng khác, tính cách của Ngụy Phong khá thuần túy, giống như đứa trẻ lớn xác, Ngụy Phong đương nhiên chưa từng nghĩ tới khả năng này. Hắn nợ Ngụy Phong một câu nói.
Mà Vu Tử Thạc thì không để tâm đứng một bên hút thuốc, để mặc Ngụy Phong nhìn chằm chằm đánh giá mình. Cục diện hiện tại có chút buồn cười, chẳng qua ngược lại lại khiến y hứng thú, y muốn nhìn thử xem Giang Hằng sẽ xử lý thế nào.
Ngụy Viễn rõ ràng khá kinh ngạc, Giang Hằng nhìn anh trai Ngụy Phong, Ngụy Phong nhìn Vu Tử Thạc, Vu Tử Thạc lại nhìn đi chỗ khác, nhìn tới nhìn lui mấy lần, Ngụy Viễn vẫn không biết nên nhìn vào ai mới tốt. “Các người… quen nhau sao?”
Cuối cùng Ngụy Phong thu lại ánh mắt nhìn chằm chằm Vu Tử Thạc, quay sang Giang Hằng nói: “Ngụy Viễn, anh ấy là Lục Thiên Thành.”
“Lục Thiên Thành?!” Giọng nói kinh ngạc của Ngụy Viễn hơi bị biến điệu, người này không phải nói hắn tên Rigg sao? Lục Thiên Thành là ai đương nhiên Ngụy Viễn không thể không biết, khi anh hắn công khai tính hướng với gia đình đã từng nói tên người yêu của mình, bình thường khi tìm anh cùng chơi đùa hắn cũng thường xuyên nhắc tới người này.
Đứng tại đó trừ Vu Tử Thạc và Giang Hằng ra, không ai biết Lục Thiên Thành chỉ là một phân phận giả. Ngụy Phong vĩnh viễn không thể ngờ, người hắn yêu, kỳ thật là người không hề tồn tại.
Ngụy Viễn lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, Lục Thiên Thành không phải là người yêu của anh sao? Sao lại kết bạn du lịch với người khác? Lẽ nào… là tình yêu tay ba phức tạp? A… thật rối mà, đầu muốn loạn cả lên. “Không bằng… chúng ta trên đường từ từ nói đi.”
Ngụy Viễn luôn được gọi là sứ giả hòa bình trong nhà cảm thấy nhất định nên đánh vỡ tình hình bế tắc này, tài nghệ của hai người kia hắn từng thấy qua, nếu thật sự đánh nhau, anh hắn nhất định là người chịu thiệt.
“Xe của tôi ở bên ngoài.” Ngụy Phong cười khổ, đứa em Ngụy Viễn này, luôn tốt tính như vậy, luôn thích chăm sóc người khác, giảng hòa những chuyện phiền phức.
Giang Hằng ngầm đồng ý đề nghị của Ngụy Viễn, Vu Tử Thạc lười tham gia vào tranh cãi gia đình, đang định tìm cớ bỏ đi, đã bị Giang Hằng kéo tay lại. “Anh cũng cùng đi.”
Giống như bị nhìn xuyên suy nghĩ, Vu Tử Thạc chỉ đành nhún vai. Bốn người cùng ra chỗ đậu xe.
Ngụy Phong lái xe, Giang Hằng ngồi trên ghế phụ lái, Vu Tử Thạc và Ngụy Viễn ngồi ở sau, không biết có phải Ngụy Viễn muốn điều chỉnh bầu không khí không, vừa lên xe đã luyên thuyên không dứt, giới thiệu chuyện của nhà họ Ngụy với Vu Tử Thạc.
Tập đoàn Hàng Minh đứng đầu giới bất động sản lớn nhất Chiết Giang chính là do ông Ngụy một tay tạo nên, nhà họ Ngụy có tổng cộng bốn đứa con, đều là con trai, Ngụy Lĩnh sinh hoạt cùng câu lạc bộ với Giang Hằng là con trai cả, cũng là người kế thừa tập đoàn Hàng Minh trong tương lai. Ngụy Phong là con thứ hai, hắn là người thông minh nhất trong nhà họ Ngụy, nhưng không cảm thấy chút hứng thú nào với kinh doanh, hiện tại đang là người hát chính của ban nhạc nổi tiếng ‘War’, nói như vậy, cũng có nghĩa là đại minh tinh.
“Con thứ ba chính là tôi nha, tôi học quản lý tài chính, tương lai chuẩn bị trợ giúp anh hai, làm phó giám đốc cho anh ấy.” Ngụy Viễn rất biết ăn nói, Vu Tử Thạc chỉ cảm thấy hắn nói nhiều, thật muốn cho hắn một viên đạn để hắn im mồm. “Thứ tư là Ngụy Cận, cái thằng tùy tiện này rất hứng thú với súng đạn pháo dược, cả ngày không lo sự nghiệp. Nói đến đây chắc anh có thể phát hiện rồi, tên của bốn anh em chúng tôi có liên quan với nhau, lấy từ câu đầu tiên ‘Nhìn ngang thành dãy nghiêng thành đỉnh, cao thấp xa gần thấy khác ngay’ của bài [Đề Tây Lâm bích]. Cha tôi là người yêu thích thơ cổ cuồng nhiệt, Tô Thức là thi nhân mà ông thích nhất. Tuy tính cách khác biệt, nhưng người của nhà họ Ngụy chúng tôi vô cùng nhiệt tình với người khác!”
Người cha nhiệt tình sinh ra đám con nhiệt tình, sao một chút cũng không khiến người ta kinh ngạc nhỉ.
Sự nhiệt tình khiến người ta không thể gạt bỏ này thật đáng sợ, Vu Tử Thạc xoa xoa hai bên thái dương, mỉm cười theo tính lễ phép.
“Cho nên, giống như tôi đã nghĩ sao?” Ngụy Phong liếc nhìn Giang Hằng một cái, rất nhanh thu tầm mắt lại, nhìn thẳng về phía trước.
“Đúng.” Giang Hằng cảm thấy hàng ghế trước và sau lan tràn hai loại không khí vô cùng khác biệt, áp suất thấp ở phía sau rõ ràng đã được đè nén đến một trình độ nhất định, Vu Tử Thạc không thích nơi ồn ào, cũng không thích người nói nhiều, để y ứng phó với Ngụy Viễn, thật sự là một chuyện vô cùng đau khổ.
“Chúng ta vẫn có thể giữ quan hệ cũ chứ?” Biểu tình của Ngụy Phong đã bình tĩnh rất nhiều, Ngụy Viễn cho rằng hắn và Lục Thiên Thành là người yêu, thật ra thì hắn chẳng qua là người tình, Lục Thiên Thần cũng chưa từng nói chỉ có một mình hắn, hắn tức giận, nhưng không có lập trường để tức giận, chỉ có thể tiếp nhận hiện thực này.
“Tôi nghĩ không thể.” Vừa nói xong, chiếc xe đột nhiên tăng tốc, lao qua ngã tư sắp chuyển đèn. Giang Hằng hiểu, Ngụy Phong vẫn luôn rất ỷ lại vào hắn, muốn tiếp nhận chuyện này, chỉ sợ sẽ vô cùng khó chịu.
“Thế thì thôi vậy.” Ngụy Phong nói, hai tay quay vô lăng. Hắn có rất nhiều fans, chưa từng thiếu người yêu thích, cho dù là Lục Thiên Thành cũng không thể tưởng được hiện tại hắn khó chịu thế nào, nhưng hắn tin, hắn sẽ bình thường lại. “Tôi phải đến nơi ghi hình của đài truyền hình, chỉ có thể đưa các anh tới đây thôi.”
“Bảo trọng, Ngụy Phong.” Xe dừng lại bên đường, khi Giang Hằng mở cửa cũng quay đầu lại nói với Ngụy Phong.
“Anh cũng vậy.” Ngụy Phong nhìn Giang Hằng với ánh mắt thăm hỏi, “Cảm ơn sự chăm sóc của anh thời gian qua.”
Cửa xe đóng lại, chiếc Maserati màu trắng cuốn bụi lao đi, Vu Tử Thạc cuối cùng cũng được giải thoát khỏi sự thao thao bất tuyệt của Ngụy Viễn, thở phào một hơi, “Xém chút nữa tôi đã nổ súng rồi.”
Giang Hằng vươn tay, sờ sờ đầu Vu Tử Thạc, không nói gì.
Hai người sống vai đi trên con đường rộng rãi ở Hồng Kông, tiếng người huyên náo, mười phút sau, trên màn hình cỡ lớn của cửa hàng bách hóa xuất hiện Ngụy Phong và đoàn đội của hắn, người chủ trì lớn tiếng tuyên bố: “Hôm nay, nhóm nhạc nổi tiếng đại lục War có mặt ở đây, họ sẽ mang tới cho chúng ta một bài hát.”
Ngụy Phong đứng trên sân khấu búng dây đàn của mình, tiếng nhạc theo tiết tấu mới lạ vang lên, Ngụy Phong đi đến gần micro.
Khi mở miệng hát ra từ đơn đầu tiên, mọi người bên đường đều bất tri bất giác dừng chân, giọng nam cao lưu loát, mang theo chút chất khàn, nhưng lại tràn đầy lực xuyên thấu, dường như có thể cộng hưởng vào lòng mọi người.
[Cho tới hôm nay, tôi như thằng ngốc say đắm bên em, hiện tại tôi muốn kết thúc tất cả.]
[Tôi chỉ là không còn yêu em nữa, sẽ không tiếp tục yêu em nữa.]
[Em, em đã đi xa như ngày hôm qua.]
[Tôi chưa từng nghĩ sẽ có một ngày em sẽ ném bỏ tình yêu của tôi như thế, có lẽ tương lai, em sẽ trở về cầu mong tôi lưu lại.]
[Nhưng tôi sẽ không để em bước vào cuộc sống của tôi nữa, tôi sẽ không nghe bất cứ lời giải thích nào của em.]
[Em đã trở thành ngày hôm qua xa xôi như thế…]
Sau buổi diễn ngành tin tức giải trí đã đưa tin thế này: Ngày 15 tháng 6 năm 2011, lúc 11:34 phút sáng, ca sĩ chính Ngụy Phong của nhóm nhạc War rơi lệ biểu diễn khúc ca thương cảm, khiến hàng ngàn fans hâm mộ cảm động nỉ non.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]