Vu Tử Thạc đóng cửa taxi nói địa chỉ xong thì gọi điện cho Nohn Iglesias, “Nghe nói Fay War thường xuyên ở tại Long Island Sound.”
“Tôi đã biết.” Nohn tựa lên vách tường, đốt điếu thuốc, nghe Vu Tử Thạc hỏi: “Thằng bé đó, anh dự tính làm sao?”
“Nên làm sao thì làm vậy.” Nohn không thể ngờ, chuyện của một đứa trẻ mà đối phương lại bận tâm như thế. Vu Tử Thạc hít sâu, “Nohn, anh không thể giết một đứa bé vô tội.”
“Vô tội?” Nohn cười giễu, “Đứa bé vô tội đó vừa rồi đã cho tôi ăn hai phát đạn đó.”
“Nó chỉ là con nít.” Vu Tử Thạc ngắt đứt tiếng cười của hắn. Nohn chỉ đành nghiêm chỉnh lại: “Tôi sẽ không làm gì nó.”
“Vậy thì tốt.” Vu Tử Thạc thở nhẹ nhõm, cúp máy. Nohn cất điện thoại đi vòng về, vừa bước một bước, đã nghe một tiếng súng từ phòng an toàn truyền tới.
Chuyện gì? Đây là nghi vấn đầu tiên hiện lên trong lòng. Nohn đi nhanh về phía đó, ngay khi hắn mở cửa, thì thấy Daniel nằm trong vũng máu, mà Lam Phi thì đã trở thành người máu, nụ cười trên gương mặt tái nhợt mang theo chút quái dị: “Anh Iglesias, hiện tại diễn biến thành tình trạng này, tôi muốn biết anh sẽ phải thu xếp thế nào.”
Vu Tử Thạc rất nhanh đã tới nơi, đối diện với tình cảnh đó, không biết y suy nghĩ thế nào. Trên súng không cần nghi ngờ là có dấu vân tay của Nohn, bất luận Nohn giải thích thế nào cũng không thể làm rõ chuyện này.
Trong phòng bệnh trước đó, cảnh Vu Tử Thạc và Nohn hôn nhau vừa đúng lúc bị Lam Phi mang tâm trạng thấp thỏm bất an đi qua đi lại bên ngoài trông thấy. Hành vi của phụ nữ khi vì yêu sinh hận tất nhiên là điên cuồng tiêu diệt, thủ đoạn tàn khốc. Nohn chỉ cảm thấy, hắn đã đánh giá thấp người phụ nữ này.
Tiếng bước chân vang lên, rồi thình lình dừng lại không xa. Nohn quay người lại, Vu Tử Thạc mang theo vẻ mặt tức giận nghiến răng nghiến lợi trong nháy mắt xuất hiện trước mặt hắn. “Tôi thật không biết nói anh thế nào cho tốt đây!”
Không có sai, Vu Tử Thạc không hiểu y đang ở bên một người phụ nữ thế nào. Cho dù Nohn giải thích, sợ là y cũng sẽ không tin tưởng. Cho nên Nohn chỉ đứng đó, không nói một câu.
Nhớ lại lời nói vừa rồi của Hắc Diên, Vu Tử Thạc cuối cùng cũng tin, y căn bản không hiểu Nohn Iglesias, những gì y thấy trước đây chẳng qua là ảo giác, ánh mắt đánh lừa con người, hiện tại xem ra thật sự không sai. Đèn dây tóc màu trắng trong hành lang chiếu lên mặt, chân mày đã sắp dính vào nhau. “Lam Phi, chuyện gì vậy?”
“Em muốn ngăn cản anh ta tổn thương thằng bé… không ngờ vẫn… xin lỗi…” Mồ hôi lạnh và nước mắt trượt xuống gò má cô, dáng vẻ hết sức đáng thương.
“Không sao, em đã làm rất tốt rồi.” Trong con mắt màu hổ phách lộ ra sự quan tâm dịu dàng và đau lòng, Vu Tử Thạc nhẹ vuốt tóc Lam Phi.
Nohn lặng lẽ nhìn Lam Phi nói dối, cố gắng đè nén tức giận trong lòng, ấn điện thoại trong tay, giọng nói trầm thấp mang theo không vui: “Miller, giúp tôi xử lý người bị thương. Hiện tại lập tức tới đây.”
Trước khi Lam Phi được cán nâng đi, Vu Tử Thạc nắm tay cô nhỏ giọng dặn dò vài câu mới quay sang nói với Nohn. Nohn rất khó quên được khoảnh khắc khi Vu Tử Thạc quay người, Lam Phi nở nụ cười vô cùng quái dị với hắn. Đúng vậy, người phụ nữ này thành công rồi, sát thủ trước mắt từ nay về sau sẽ không bao giờ tin tưởng hắn nữa, chỉ cần có cơ hội, y sẽ nghĩ biện pháp thoát ly sự khống chế của hắn.
Nohn định mở miệng, lập tức đã bị Vu Tử Thạc ngăn cản: “Đừng, đừng nói gì cả. Hiện tại tôi thật sự muốn giết anh.”
“Cậu thật sự cảm thấy tôi là loại người đó?” Nohn lao tới, đè Vu Tử Thạc lên tường. Thân thể gánh chịu trọng lượng, đầu gối muốn co lên cũng bị áp xuống, tức giận trong lòng đang thiêu đốt mãnh liệt. “Đúng, anh chính là người như vậy, luôn như vậy, chỉ là tôi không muốn tin mà thôi.”
“Vậy cậu cứ nghĩ như vậy đi.” Né cùi chỏ thúc tới, Nohn cúi đầu, cắn thật mạnh lên phần cổ đối phương. “Tôi đã từng nhắc nhở cậu phong cách làm việc của Scarter.”
Vì đạt mục đích, không từ thủ đoạn, làm việc gọn gàng, không để lại hậu họa, đây chính là Scarter. Điểm này đương nhiên Vu Tử Thạc biết, “Tôi chỉ không ngờ anh nói rồi không giữ lời.” Trên cổ hiện lên vết răng màu đỏ, y tức giận nhìn Nohn, trong mắt bùng cháy ngọn lửa tựa hồ có thể thiêu đốt người ta thành tro bụi. Người đàn ông này ở một số phương diện đúng thật là thu hút y, nhưng một số phương diện lại khiến y không thể đồng tình và cũng tuyệt đối giả tạo.
Bất cứ lời giải thích nào vào lúc này cũng không thích hợp, Nohn hít hửi mùi vị trên người sát thủ, trầm muộn nói: “Đợi khi tất cả kết thúc tôi sẽ nói với cậu.”
“Anh thật sự không được rồi đó.” Trong ngữ điệu của Vu Tử Thạc tràn đầy châm chích. “Đã nuốt lời, còn động vào người phụ nữ của tôi, giờ còn muốn tôi tiếp tục làm việc cho anh?”
“Ngay cả cậu tôi cũng đã đụng, huống hồ là cô ta.” Nếu giải thích đã vô dụng, không bằng cứ để mặc. Thả lỏng sức mạnh trên tay, Nohn nâng cằm Vu Tử Thạc, “Mạng sống của cô ta ở trong tay tôi, tôi chính là muốn dùng cô ta để bức cậu ở bên cạnh tôi cả đời.”
Sự uy hiếp không mấy đáng sợ, Vu Tử Thạc biến sắc, nỗi tức giận chuyển thành sự thất vọng tâm nguội lạnh. Miệng đột nhiên bị Nohn hôn lên, con mắt màu hổ phách nhìn qua kẽ hở mái tóc của Nohn ra bầu trời giăng đầy mây đen bên ngoài, tình cảm thầm trào lên trong mắt như sóng lớn không ngừng.
“Trời biết hiện tại tôi muốn giết anh cỡ nào!” Gầm lên một tiếng, y hôn lại Nohn, cắn thật mạnh, mùi máu tanh ngọt truyền vào khoang miệng, nụ cười lạnh lẽo mở rộng trên môi. Nohn lau vết máu chảy xuống, cười thấp, một tay ấn lên cổ họng đối phương, rồi hôn càng mạnh thêm. “Tôi biết.”
Ánh mắt giao nhau, căm hận và giết chóc va đụng, tầm mắt tán thưởng và động tình cũng giao hòa lại.
Tất cả đều là thật, kế hoạch bị phá hoại hận cũng là thật, không kiềm được vươn tay trợ giúp cũng là thật, tâm trạng muốn ôm cậu, muốn hôn cậu cũng đều là thật.
Đúng, tất cả đều là thật, thời khắc nào đó cảm thấy thích anh cũng là thật, khoảnh khắc nào đấy muốn giết anh cũng là thật. Từ đầu đến cuối, không có ai đối đãi giả dối với ai.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống, trong nhà thờ kế bên tòa nhà vang lên tiếng chuông, con bồ câu trắng mượn tia sáng cuối cùng rời khỏi tòa kiến trúc.
“Bắt đầu từ khi 14 tuổi tôi đã lưu lạc bên ngoài, tôi hiểu cảm giác này, cho nên tôi vĩnh viễn sẽ không ra tay với trẻ vị thành niên.” Trong căn phòng tối tăm, biểu cảm của Nohn, xen tạp chua xót, khổ sở và… căm hận, lần đầu tiên Vu Tử Thạc thấy được vẻ mặt này của Nohn.
“Để nó trôi qua đi.” Thị thị phi phi hiện tại đã không thể nói rõ, Vu Tử Thạc cũng không biết hiện tại còn ai đáng để y tin tưởng.
Nụ hôn đột nhiên đến không còn cứng ngắt như trước đây, tư duy trong đầu giống như những sợi dây bị quấn vào nhau, thân thể dán sát nóng hổi như thỏi sắt bị nung lên. Nohn cúi nhìn vẻ mặt Vu Tử Thạc, biểu cảm chán nản, ánh mắt chợt sáng chợt tối khiến người ta không thể đoán được suy nghĩ của y, “Nếu không muốn, cậu cứ nói.”
“Không, người giống như anh, không làm một lần thật quá đáng tiếc.” Trên thực tế là không làm một lần đã chia cắt thì thật đáng tiếc, Vu Tử Thạc không nói hết câu.
Hai lòng bàn tay chồng lên nhau, họ ngã về hướng thảm, thảm trải sàn màu trắng vẫn còn dính lại vết máu vừa rồi.
Một tia sáng màu lam xé rách bầu trời bên ngoài, tiếng sấm chớp liên tục chiếu sáng căn phòng. Mỗi lần ánh chớp xẹt qua, bọn họ đều nhìn chăm chú đối phương. Da thịt của cơ thể xinh đẹp, dưới sự tô điểm của ánh sáng lam càng thêm căng chặt dị thường, chỉ mới dùng tay tiếp xúc đã có thể cảm thụ được độ cong hoàn mỹ đến cực điểm.
Trong không khí trừ vị máu tanh chính là vị cơ thể của hai người, hơi thở đặc trưng của phái nam giao vào nhau luẩn quẩn, kích thích cảm quan của con người.
Không bàn luận dư thừa, như dã thú cuối cùng phá được gông xiềng, điên cuồng cướp đoạt tất cả của nhau. Mồ hôi trượt xuống tấm lưng chắc nịch, ánh mắt tràn đầy tình dục bắt dính nhau không buông.
Nohn liếm từ ngực Vu Tử Thạc trượt xuống, khi đến nơi nào đó thì dừng lại, bắt đầu thi triển kỹ xảo của hắn, trán dán lên bụng đối phương, hạt mồ hôi giữa tóc rơi xuống. Vu Tử Thạc có chút ngây người, tiếp đó nắm lấy đầu Nohn, mái tóc ngắn màu nâu luôn được chải gọn ghẽ không cọng rối đã bị y vò loạn hoàn toàn, tán loạn trước trán, phối hợp với tiếng sấm ngoài cửa sổ, rất giống đêm hôm đó tại tòa nhà Empire State.
Tiếng thở dốc từ nhẹ dần chuyển sang nặng, nghe được tiếng rên rỉ thoải mái khi được giải phóng, Nohn cảm thấy hưng phấn trước nay chưa từng có. Tay Vu Tử Thạc chống lên ngực hắn, hai người lập tức chuyển đổi vị trí.
Vu Tử Thạc trước giờ luôn là người ưa chuộng công bằng, hiện tại đã đến lúc hắn nên phục vụ rồi. Nhẹ trêu chọc dục vọng giữa hai chân Nohn, đầu lưỡi khéo léo liếm láp nơi cần được an ủi nhất của đối phương.
Từ đầu đến cuối Nohn rất bình tĩnh, Vu Tử Thạc không kiềm được muốn ngẩng mắt lên tìm tòi biểu cảm của đối phương, vừa định đứng lên, một cánh tay to lớn đã ấn lên đầu y, giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên: “Tiếp tục.”
Sau đó không còn bao nhiêu sức lực, tiếng gầm gừ trầm muộn của Nohn truyền vào tai, thủy triều nóng bỏng cuối cùng cũng được phát tiết.
Bọn họ không làm đến cuối cùng, thân thể xích lõa nằm trên thảm trải sàn, lắng nghe tiếng mưa giao hòa tiếng sấm bên ngoài.
“Tôi biết vết thương của Lam Phi rất khác thường.” Tuy Vu Tử Thạc không nói được nó bất thường ở đâu, nhưng y rất rõ, một vài thứ đã xảy ra biến đổi. “Tôi chỉ không hiểu… tại sao anh không giải thích?”
“Sau này cậu sẽ hiểu.” Nohn nhắm mắt, trong bóng tối, gương mặt nhìn nghiêng của hắn giống như được tỉ mỉ tận tâm điêu khắc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]