Ngọc Lan hơi ngượng nghịu méo miệng cười, chắc chắn như đinh đóng cột nói với Nguyên Triệt:
“Chú à, chắc chú nhận lầm người rồi đó!”
Cô mới có hai mươi tuổi cũng chưa từng quen biết bạn trai, sao lại có người gọi cô là vợ như thế. Lại còn ở trước mặt biết bao nhiêu bạn học và giáo sư, nói chuyện tình cảm ướt át như vậy nữa.
Nếu là ở trong truyện ngôn tình, chắc cô sẽ cảm động đến rơi nước mắt, sau đó cô sẽ ôm chặt lấy anh ta không buông rồi nói em cũng vậy. Nhưng nghiệt ngã là cô đang ở hiện thực, còn có biết bao cặp mắt quét đến đây, trong một lúc cô cảm thấy xấu hổ đến nỗi không dám nhìn ai nữa.
Nguyên Triệt nhìn thái độ dửng dưng của Ngọc Lan, trong đáy mắt ánh lên một tia kinh ngạc nhưng rất nhanh đã biến mất không còn tung tích. Anh ngẩng đầu, nhàn nhã đút hai tay vào túi quần, thái độ bình thản tự nhiên, không hề thể hiện sự xấu hổ của việc nhận lầm người. Anh nói: “Chắc là vậy... xin lỗi đã làm phiền em rồi.”
Ngọc Lan hơi hoảng loạn lắc đầu nói không sao rồi xoay người đi đến bên cạnh Ngôn Ngôn, người vẫn đang trong trạng thái hóa đá đứng một bên xem kịch. Ngôn Ngôn thấy cô đi tới thì trừng mắt nhìn, ý tứ rõ ràng ‘không khai hết sẽ chết không toàn thây’. Ngọc Lan cũng không khuất phục, mắt to mắt nhỏ nhìn bạn thân, cô cũng chẳng biết chuyện gì đang xảy ra nữa.
Mọi người ở đây ngoại trừ hai cô gái người Việt, Nguyên Triệt và Thomas biết được câu chuyện hiểu lầm này, những người còn lại đều không hiểu. Vì Nguyên Triệt nói tiếng việt nên mọi người chỉ nghĩ anh ấy hỏi thăm gì đó thôi.
Đám sinh viên lại bắt đầu huyên náo, có một cô gái Tây gan dạ còn tiến đến làm quen với Nguyên Triệt. Anh cũng rất lịch sự tiếp chuyện với cô ấy một lúc. Sau đó nhiều người khác bắt đầu tham gia nói chuyện phiếm, Ngọc Lan nghe anh văn tiếng được tiếng mất, không thể hiểu hết một trăm phần trăm, chỉ biết đại khái mọi người đang hỏi anh trai giáo sư những chuyện xảy ra ở Afghanistan và cuộc sống quân đội nơi đó như thế nào.
Giáo sư Thomas lơ đễnh quét đôi mắt xanh như bảo thạch trên gương mặt Ngọc Lan một cái, mới nhún vai hồ hởi đi đến tham gia vào hội thoại của anh hai và đám sinh viên, tiếng anh réo rắt lúc trầm lúc bổng và biểu cảm đa dạng của các cô gái trẻ hệt như trong phim điện ảnh, khiến cho không khí hết sức náo nhiệt.
Nguyên Triệt đứng nói chuyện với mọi người khoảng ba mươi phút thì có ý định rút lui. Cả nhóm nghe giọng anh trầm ổn nói: “Mọi người ở đây trò chuyện đi, tôi đi chào hỏi ba mẹ một lát.”
Sau khi dứt lời cũng không để tốn một giây nào nữa, xoay người rời khỏi đình thử rượu. Âm thanh nặng nề của giày bốt ma sát ván gỗ lại vang lên, anh dứt khoát rời đi, để lại đám con gái nuối tiếc đứng đó nhìn chằm chặp bóng lưng to lớn vững chải của anh.
*************
Nguyên Triệt mở cửa đi vào nhà, nhìn quanh một lượt nội thất bên trong, có cảm giác kiếp trước chỉ là một hồi mộng ảo.
Mở ra cửa chính bằng gỗ sơn trắng, bên trong là sàn gỗ màu nâu được lau đến bóng loáng, có thể soi được bóng dáng của chính mình.
Bên tay phải là thư phòng của ông Whaley và phòng ăn của gia đình, xen giữa hai phòng là cầu thang gỗ đi thẳng lên tầng một. Tầng trên có ba phòng ngủ chính và hai phòng ngủ phụ dành cho khách.
Bên tay trái là phòng khách còn gọi là phòng sinh hoạt gia đình. Phòng này không có cửa ngăn cách, chỉ cần bước qua một khung gỗ lớn, đi xuống hai bậc thang bằng gỗ là có thể chạm đến thảm lót sàn dày màu xám. Giữa phòng đặt ti vi tinh thể lỏng màu đen khoảng một trăm inch trên kệ gỗ, bốn góc tường tiếp giáp với trần nhà đều được gắn một cái loa nhỏ, trên kệ gỗ dưới ti vi lại để một cái loa trung tâm để tạo hiệu ứng âm thanh vòng trung thực. Đối diện bức tường ti vi là bộ ghế sô pha bọc da màu đen rất lớn, còn có hai cái ghế dựa có tay cầm cùng loại để hai bên. Mỗi cái ghế đều có thể bật ra để ngã lưng, chân cũng được nâng đỡ, tạo cảm giác thoải mái khi xem ti vi thư giãn.
Hai bức tường còn lại chia ra một bên đặt cửa sổ lớn sát đất sơn màu trắng treo rèm phong cách Victoria ren trắng xen lẫn gấm màu nâu vàng, bên đối diện thì đặt lò sưởi bằng ga. Loại lò sưởi này có kiểu dáng cổ điển rất đẹp, khi mở công tắc sẽ thấy được ánh lửa bập bùng bên trong, nhưng thật chất nó chỉ sử dụng khí đốt, không cần than củi chi cả.
Đi thẳng qua hành lang ngăn cách thư phòng và phòng khách thì thấy được phòng vệ sinh và tiếp đến là nhà bếp của ngôi nhà. Có rất nhiều cửa sổ xung quanh phòng bếp để lấy ánh sáng nhiên thiên từ bên ngoài. Căn bếp là linh hồn của ngôi nhà, được bà Whaley trang trí đơn giản nhưng đẹp mắt, quanh quẩn trong không khí luôn có mùi thơm của thức ăn và bánh nướng, mang lại không khí gia đình hết sức ấm cúng.
Góc bên phải của nhà bếp đặt một dãy kệ bếp dài thành hình chữ L. Xen kẽ giữa hàng tủ cao đến thắt lưng là một cái bếp lớn có năm bếp lò, phía dưới còn có lò nướng, vuông góc với bếp ga là bồn rửa chén đặt sát cửa sổ. Bên trái đặt tủ lạnh hai cánh sát tường, loại có thể tự tạo đá và lấy nước uống trực tiếp từ tủ lạnh.
Sàn trong phòng bếp lót đá màu xanh nhạt, tường sơn màu trắng ngà. Bởi vì tiện cho việc chùi rửa sau khi nấu ăn, bà Whaley cho thợ lót thêm gạch men lên tường ở khu vực bếp ga, bên trên vẽ họa tiết một vài chùm nho màu đỏ dây nho xanh mướt trải dài hết đám gạch men.
...
Nguyên Triệt chào hỏi, ôm hôn cha mẹ theo kiểu Úc, rồi nói một chút chuyện vặt.
Sau khi mẹ của anh, bà Quyên, mãnh liệt ôm hôn con trai cả một hồi, mới bắt đầu trách móc con trai vì sao đi đến nơi nguy hiểm như vậy, sau đó quay đi lén chùi nước mắt, còn nói mình phải vào bếp chuẩn bị thức ăn.
Ba của hắn, ông Christopher Whaley, theo thói quen đưa đến một chai bia ướp lạnh cho con mình. Anh cười đón lấy, trước cụng nhẹ đầu chai với ba rồi mới để lên miệng uống.
Vị ngọt đắng mát lạnh một đường chảy xuống yết hầu làm cho anh cảm thấy thoải mái không ít. Đã đến đây hai mươi năm rồi, anh cũng đã quen với phong tục tập quán nơi đây, càng quen với sự hiện diện của bia rượu trong cuộc sống của người Úc.
...
Nguyên Triệt hồi tưởng lại, ngày đầu tiên đến thế giới này thì bị một sức hút cực mạnh cuốn lấy. Đợi đến lúc có lại tri giác, đã thấy mình nằm trên giường bệnh trắng toát, khắp nơi đặt đầy dụng cụ kì lạ, có cái còn không ngừng chớp nháy những hình ảnh ngoằn ngoèo, tạo ra âm thanh bíp bíp liên tục khiến người ta phiền chán.
Lúc đó, có một người phụ nữ xinh đẹp thấy hắn tỉnh lại thì khóc lóc không ngừng, còn nói rằng cám ơn trời phật đã phù hộ con mình.
Ngay sau khi tỉnh lại, Nguyên Triệt đã rất kinh hoàng không biết mình đang ở nơi nào. Sau đó, anh nhớ đến những chuyện về cuộc sống hiện đại mà A Lan đã kể trước kia, nên anh làm bộ bình tĩnh, cũng không nói ra lời làm kinh hãi nhân tâm. Mất một khoảng thời gian, anh mới có thể chấp nhận được, thì ra linh hồn của mình đang ở trong thân thể một bé trai mười tuổi.
Vu thuật của Tả Bảo Thương quả thật quá bá đạo đi!
Lão ta nói, chỉ có thể đưa hồn phách của Nguyên Triệt đi đến thế giới của Ngọc Lan. Còn chuyện có tìm được thân xác phù hợp hay không, thì phải coi Ngụy Đế ăn ở như thế nào rồi.
Sự thật cho thấy, anh làm người rất tốt. Từ ngày đầu tiên đến đây đã có thể tìm ngay một thân xác để dựa vào. Nhưng anh có chút không vui, bởi vì thân xác hiện tại chỉ là một cậu bé mười tuổi mà thôi.
Sau khi anh tiếp nhận sự thật thì cố khống chế bản thân bình tĩnh lại, sau đó tìm hiểu thế giới chung quanh.
Anh đang ở một quốc gia gọi là nước Úc, bởi vì trước đây là thuộc địa của nước Anh nên người dân nơi đây rất tôn sùng Hoàng gia Anh. Mặc dù sau này đã độc lập, tách khỏi quyền kiểm soát của nước Anh nhưng người dân vẫn yêu mến Nữ hoàng Anh như cũ, kể cả họ còn chào mừng sinh nhật Nữ hoàng ngày 11 tháng 6 hằng năm, bằng cách cho các công dân trên toàn quốc được nghỉ một ngày.
Nguyên Triệt hỏi thăm mới biết năm nay là năm 1997 cũng không thấy để niên hiệu gì cả. Anh tính toán một lúc mới biết thì ra anh xuyên đến năm Ngọc Lan chào đời. Như vậy, phải chờ thêm mười tám năm nữa thì Ngọc Lan mới đến đây du học.
Trong thời gian này anh phải nắm bắt cơ hội học hỏi các kiến thức nơi đây thật tốt, như vậy mới có thể cho cô một cuộc sống tương lai vững chắc về sau. Nghĩ vậy anh lại cảm thấy có chút may mắn. Ít ra anh và cô sẽ có duyên phận gặp lại nhau ở thế giới này, hơn nữa anh còn có mười tám năm để chuẩn bị mọi thứ mà không phải đi đến gặp cô với hai bàn tay trắng. Dù sao anh cũng từng là Hoàng đế quyền khuynh thiên hạ, cho nên không có mặt mũi đến đây ăn nhờ ở đậu A Lan như thế.
Gia đình của cậu bé này đã đưa Nguyên Triệt đi chữa trị khắp các bệnh viện khác nhau. Bởi vì anh đã triệt để áp dụng căn bệnh đơn giản nhất sau khi xuyên không, bị chứng mất trí nhớ. Bác sĩ chỉ có thể rút ra kết luận là do cậu bé leo cây bị té, va đập mạnh vào phần đầu nên mất đi kí ức. Tương lai có thể nhớ lại hay không, cũng không nói trước được.
Người mẹ hiện tại của Nguyên Triệt nghe vậy thì ôm cậu vào lòng than khóc.
Thời gian đầu anh thật sự không thích ứng được hành động âu yếm này, nên nhẹ nhàng đẩy cô ra lạnh nhạt nói: “Mẹ, con không sao, không nhớ thì học lại từ đầu vậy.”
Mẹ của cậu, bà Quyên, nghe con trai cả nói chuyện hiểu biết lý lẽ hơn xưa, vui mừng đến nỗi càng khóc càng lớn tiếng.
*********
Nguyên Triệt nhìn vào gương soi, phản chiếu lại là một gương mặt chữ điền nam tính có đôi mắt màu nâu nhạt đang hàm hậu nhìn lại anh. Trên tóc và khuôn mặt vẫn còn một số giọt nước đọng lại, theo đường nét của ngũ quan uốn lượn chảy xuống.
Anh hơi nhếch mép... Thật không ngờ, sau hai mươi năm, gương mặt của anh không mấy thay đổi so với lúc làm Hoàng đế Đại Ngụy. Chỉ khác một điều là thân thể này có dòng máu lai Âu Á nên đường nét trên gương mặt sâu sắc hơn xưa một chút.
Sáu tháng ở Afghanistan làm cho màu da của anh hơi sạm đi, tựa như màu của nắng và cát sa mạc. Thế nhưng điều này lại vô tình tăng thêm nét quyến rũ nam tính mà anh sở hữu. Lần nữa nhìn vào gương soi, Nguyên Triệt hơi nhíu mày trầm tư, tự hỏi ngoại hình của anh không có mấy đổi khác, vậy tại sao A Lan không nhận ra được.
Không lẽ sau khi trở về thế giới này, cô đã quên mất chuyện ở quá khứ rồi sao?
Nguyên Triệt lắc đầu, mặc kệ cô có nhớ hay không, anh cũng sẽ không buông tay. Chờ đợi đã bao nhiêu năm, anh sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.
Nhanh chóng lau khô người, mặc vào quần jean áo thun rồi tròng thêm áo len tay dài bên ngoài. Sau đó mới khoan thai bước ra từ nhà tắm, theo cầu thang đi xuống tầng trệt.
Lúc này mọi người đang tụ tập ở sân sau trang trại, ông Whaley vừa trò chuyện với ông bạn già Tony vừa nướng một ít thịt trừu, thịt bò beefsteak, gà kèm nấm xỏ xâu và xúc xích trên máy BBQ. Hương vị thịt nướng thơm lừng quanh quẩn trong sân rồi lan xa theo gió núi.
Có vài sinh viên đang giúp đỡ giáo sư Thomas bày bàn ghế ở giữa sân. Mấy người khác thì bận rộn ra vào lấy dụng cụ ăn, khăn giấy, đĩa ăn bày lên trên mặt bàn. Mọi người đều là sinh viên từ ngành quản lý khách sạn, cho nên chỉ trong vòng nửa tiếng đã có thể bày ra một bàn ăn thật dài lại lung linh xinh đẹp đúng kiểu Châu Âu rồi.
Nguyên Triệt đi ngang qua nhà bếp muốn ra sân sau thì thấy cô gái nhỏ mà anh nhớ thương đang đứng nói chuyện cùng mẹ. Hai người nói chuyện rất hợp ý, có lẽ cùng là người Việt nên không khỏi cảm thấy thân thiết với đồng hương. Bên cạnh hai người còn có một cô gái người Việt khác, tóc màu hạt dẻ hơi xoăn đang nói gì đó chọc cười tới mẹ, nên bà ấy cười lớn một cách sảng khoái.
Ba người mải mê nói chuyện nên không để ý tới Nguyên Triệt đã đứng đó một lúc vẫn chưa rời đi.
Ngọc Lan đang trò chuyện với bà Quyên và Ngôn Ngôn thì cảm giác được có ánh mắt nhìn qua đây. Theo trực giác, Ngọc Lan quay đầu tìm kiếm thì bắt gặp ánh mắt tha thiết của ông chú kia, cô có hơi kinh ngạc, cười gượng một cái rồi lập tức xoay người lại.
Hiện tại Bà Quyên mới nhận ra cậu con cả đã thay thường phục đứng ở gần đó. Bà liền ngoắc tay gọi con trai đến, rất hăm hở giới thiệu hai cô gái nhỏ người Việt mà bà mới làm quen.
Bà thật chán ghét cô gái người Úc mà con trai nhỏ đang quen. Không phải là bà phân biệt chủng tộc, mà vì cô gái tên Emma đó không phải thật lòng với con trai bà. Cô ta luôn đòi hỏi con trai nhỏ mua cái này sắm cái nọ cho cô ta, lại không ngừng giới thiệu bạn bè đến đây mua rượu vang giảm giá dưới danh nghĩa của mình, hừ... làm như cô ta mới là chủ trạng trại này không bằng. Nói thật, nếu không vì con trai nhỏ, bà đã lấy chổi đuổi Emma đi từ mười đời trước rồi.
Nhưng hiện nay tâm trạng bà Quyên hết sức vui vẻ.
Bời vì bà mới làm quen được hai cô bé người Việt thật đáng yêu. Khi bà thấy Ngọc Lan quay đầu dáo dác tìm kiếm cái gì, bà cũng đồng thời nhìn theo thì phát hiện cậu con cả đứng đằng kia, không chớp mắt nhìn cô bé sở hữu mái tóc dài nguyên thủy và đôi mắt to tròn đen lay láy này, bà liền âm thầm cười trộm trong lòng. Con cả đã gần ba mươi tuổi, lại chưa từng thấy nó dắt bạn gái về nhà, khiến bà và ông Whaley đợi đến sốt cả ruột. Lắm lúc bà còn nghĩ không biết trong lòng con cả có chuyện khó nói hay không đây?
Bây giờ nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của nó, bà mới hiểu được: thì ra cây thiên tuế cũng có lúc ra hoa cơ đấy!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]