Ngọc Lan…… Ngọc Lan!
Lúc trước cô đã từng mè nheo hỏi mẹ, vì sao đặt tên của cô giống cải lương như vậy chứ?
Mẹ cô cười rất hiền, đưa mắt nhìn vào khoảng không xa xăm nào đó, nói cho cô biết: “Bởi vì lúc trước ba và mẹ thường hay hẹn hò ở dưới một tán cây ngọc lan rất lớn”.
Mẹ cô kể, khi xưa gia đình bên ngoại rất khó khăn, nhất là sau khi giải phóng thì ông bà ngoại làm đủ nghề để sống. Mẹ học giỏi lại là con duy nhất trong nhà nên được ông bà ngoại cưng chiều, vất vả như thế nào cũng không để mẹ tạm dừng việc học. Mẹ cũng hiểu được hoàn cảnh gia đình mình quá khổ, ước mơ có thể học thật giỏi, sau này có việc làm tốt để ông bà ngoại được an hưởng tuổi già.
Mẹ làm được điều mình mong muốn. Mẹ học ngành y làm y tá. Nhưng mà vào học kì cuối, trước khi ra trường thì ông ngoại bất hạnh qua đời do quá lao lực. Bà ngoại cũng là người có ý chí sắt đá, vẫn kiên quyết bắt mẹ học cho hết đại học. Ngày mẹ ra trường mặc áo dài nhận bằng tốt nghiệp, bà ngoại khóc nhưng khóc trong vui mừng hãnh diện.
Thời điểm ăn mặc còn phải lo trước lo sau, có đứa con học xong đại học cũng giống như nhà có được tiến sĩ giáo sư như thời bây giờ vậy.
Cũng vào ngày đó, bà ngoại gặp được ba của Ngọc Lan.
Đó là cậu sinh viên trường kinh tế mặc áo sơ mi quần tây chỉnh tề. Do giao lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-de-truy-the-vo-a-dung-chay/2552114/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.