Ngọc Lan mở dây kéo của túi xách, lấy ra điện thoại di động, trượt mở màn hình để nối máy thì nghe được tiếng nói lanh lảnh cô bạn thân thời trung học phát ra từ ống nghe.
“Ê Lan ơi, bà còn nhớ anh Nhân không vậy?”
“Dĩ nhiên… nhớ rồi, có gì không Trân?”
“Anh Nhân nghe ông Phong nói bà đến Adelaide chơi, ảnh cũng muốn ra gặp bà nè, có tiện không?”
Ngọc Lan đắn đo một chút, sau đó mới trả lời: “Bạn bè cũ thôi có gì lại không được. Bây giờ mình đang ở city, không biết đường nên tới sớm một chút, lát nữa gặp nha người đẹp”.
Ngay lập tức Ngọc Lan nghe cô bạn Tuyết Trân la oai oái trong điện thoại, cằn nhằn sao cô đến chỗ hẹn quá sớm, hiện giờ nếu cô ấy thay đồ bắt xe lên city cũng phải mất cả tiếng đồng hồ mới đến được. Cô cười cười nói không sao, cứ từ từ mà đến.
Ngọc Lan vừa tiếp điện thoại vừa đi theo dòng người tấp nập leo cầu thang bộ lên đến cổng chính của nhà ga xe trung tâm. Đi ra khỏi cửa kính tự động thì thấy đường chính North Terrace có sáu làn đường của thành phố Adelaide. Cô và mọi người đứng chờ ở cột đèn dành cho người đi bộ, chờ đến khi đèn dành cho người đi bộ chuyển sang màu xanh và phát lên tiếng kêu ‘tích tích’ thì mọi người mới lục tục kéo nhau băng qua con đường rộng lớn. Tất cả phương tiện xe cộ đều dừng lại ngay hàng thẳng lối dưới vạch chờ, tuyệt không có xe nào dám cán mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-de-truy-the-vo-a-dung-chay/2552108/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.