Kể từ lần đầu tiên gặp vào cái năm Ngọc Lan được tám tuổi, khi thấy cô ngây thơ cười đùa cùng bạn bè trong xóm nhỏ, Nguyên Triệt luôn tự nhắc nhở bản thân rằng hắn sẽ không bao giờ để Ngọc Lan rơi lệ một lần nào nữa.
Ở kiếp trước hắn nhìn thấy cô khóc ba lần, mỗi một lần đều làm cho tâm của hắn giống như bị ai cào xé, đau khổ, ray rứt không yên. Cho nên điều hắn chú trọng nhất ở kiếp này chính là bảo vệ Ngọc Lan được sống trong cảnh bình yên vui vẻ, không bao giờ phải khóc vì những chuyện không đáng nữa.
Cuối cùng thì sao đây?
Không những lo lắng cho cô không được chu toàn mà còn thuận theo lời hứa nhăng cuội của người xa lạ, gián tiếp đẩy cô vào cuộc sống tệ hại tựa như địa ngục trần gian vậy.
Hắn tự trách chính mình, đau lòng trầm mặc suy xét một hồi mới biết những suy nghĩ rối rắm của Ngọc Lan là do cô tự lập rào cản để bảo vệ bản thân, cô không dễ dàng tin tưởng người khác bởi vì những người mà cô có thể tin đã sớm rời khỏi thế gian này rồi. Còn lại những người gọi là thân nhân cùng chung huyết thống lại đối xử với cô tệ bạc thế này, cô còn biết tin vào ai nữa?
Hàng loạt chi tiết nhỏ nhặt chớp nhoáng xâu chuỗi lại rõ ràng trong đầu, khiến Nguyên Triệt cảm thấy hai chục năm qua ở hiện đại hắn sống thất bại cỡ nào.
“Đừng khóc... Anh đưa em đi khỏi chỗ này, được không?” Ngàn vạn câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-de-truy-the-vo-a-dung-chay/2552056/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.