Qua thêm mấy ngày, cuối cùng cũng đến Tết Nguyên Đán.
Sau lần nói chuyện với ông Hải, Ngọc Lan không bao giờ nhắc lại đề tài này nữa, Nguyên Triệt nhận thấy ngoài mặt cô luôn tỏ ra vui vẻ, nói cười cùng gia đình Whaley nhưng khi ngồi một mình cô thường ngẩn ngơ còn hay thở dài nhưng rốt cuộc cô vẫn như cũ không chịu chia sẻ tâm sự với hắn.
Ngày mùng một, từ rất sớm gia đình Whaley đã tụ họp đông đủ ở nhà ngoại Nguyên Triệt. Sau khi chúc Tết, nhận và phát lì xì đầy đủ từ người lớn thì mấy anh em họ của Nguyên Triệt đòi hắn phải lì xì cho họ, bởi vì xem như hắn đã lập gia đình rồi.
Truyền thống Việt Nam nếu cặp đôi đã cưới thì nhất định phải lì xì cho người nhỏ tuổi hơn, cuộc chiến mang tên lì xì nhanh chóng được triển khai. Ngọc Lan nhìn một thân Nguyên Triệt chật vật trong vòng vây chặt chẽ của mấy đứa em họ nhỏ tuổi thì bật cười thành tiếng. Áo sơ mi xắn tay gọn gàng bỏ trong dây nịch cũng bị lôi ra ngoài, tay áo bị kéo đến nhăn nhúm sổ ra khỏi nếp xắn, từ một quý công tử lịch lãm Nguyên Triệt bị đám em mê đắm bao lì xì màu đỏ lôi kéo trở thành hình tượng nhếch nhác của một gã say rượu, buồn cười không chịu nổi.
Nguyên Triệt bị bao vây thành một đoàn, đang bận rộn phát lì xì, đuôi mắt hơi quét về phía Ngọc Lan đang ngồi trên ghế salon vui vẻ xem kịch thì nhỏ giọng nói gì đó với đám em họ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-de-truy-the-vo-a-dung-chay/2552047/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.