Có một loại người, chính là khi bạn không động họ, họ cũng tự chạm vào bạn mà gây hấn.
Và Kim Ngưu cô thật bi thảm, lại gặp ngay loại người khó chịu đó!
Cô thật sự chịu không nổi a! Vừa bận học này, bận bồi dưỡng cảm tình với Thiên Yết đã vậy bây giờ còn mọc đâu ra một Ngọc Nguyệt lắm trò như vậy chứ?
Ví dụ như một hôm trời đẹp nào đó. Kim Ngưu cùng Xà Phu đang đi mua sắm tại trung tâm thương mại thì gặp ngay chóc Ngọc Nguyệt.
Cô nàng ta mặc bộ váy ôm màu cam nhạt, tạo nên nét nhu mì dụ hoặc đến khó chịu.
“Ô, đây có phải tiểu tam nhỏ bé của chúng ta không?”
Nụ cười giả tạo chuẩn mẫu đi kèm trào phúng của Kim Ngưu phóng ra, nâng ý khiêu khích với đôi mắt khinh thường đậm ý cảnh cáo của ai đó.
Đùa, cô không đánh thì cho rằng cô là cái gối bông mặc sức trút giận?
“Oh.... tưởng là ai, hóa ra là một con nhóc ngu dốt bị từ hôn!”
“Đã tiểu tam còn chậm thông tin... từ hôn? Cô đang nói mình à?”
“Ah
“- Ngọc Nguyệt nhướn mày-” Xem ra cũng không hiền lành như lời đồn đãi nhỉ? Là cái loại gì ấy nhỉ? Oh, gọi là giả tạo đi!”
“Haha, cũng phải nói, cô diễn còn quá tồi, cô gái!”
“Haha... xem ra cô nhóc, cô nghĩ sao nếu Thiên Yết nghe được những gì cô nói?”
“Hừ! Dĩ nhiên là chẳng có gì xảy ra cả. Trước khi anh ấy biết được thì bản thân đã trầm luân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguu-yet-yeu-em-di-anh/2378796/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.