Chẳng biết ba đang nói gì với bác sĩ ở trong căn phòng kia, Thiên Yết nhàm chán đi dạo quanh bệnh viện.
Rất nồng, mùi cồn cùng bầu không khí ở đây làm cậu rất khó chịu. Có cái thê lương bấu víu sinh mạng, cái buồn thảm chiếu thẳng vào tấm vải trắng phủ mặt người thân, cái tanh hôi của máu chưa bị át hoàn toàn bởi thuốc sát trùng.
Mũi của Thiên Yết rất nhạy, hay nói một cách khác, chỉ cần bước chân vào bệnh viện cậu sẽ như lập tức ngửi thấy mùi của cái chất lỏng đặc quánh đó.
Cậu khịt mũi, cố tiết chế hơi thở. Chân đi nhanh nhanh, cậu muốn bước ra khỏi đây.
“Thiên Yết!”
Giọng Xà Phu, cứ thế vang lên.
Vẫn ngạo nghễ trên nền mặt trắng xóa, bộ áo vẫn nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh đến không ngờ.
Mệt mỏi, tiều tụy, cứng đơ và trúc trắc. Xà Phu trở nên mong manh như ngọn tre cao đón gió, dễ quật ngã đến nhường nào.
“Sao cậu lại bị như vậy?”- Thiên Yết vội chạy lại-” Là ai?”
“Là tụi nó....”- Xà Phu đang giọng thê lương-” Là tụi nó, tụi nó....”
Xoáy sâu vào tim ai, một nỗi đau khôn tả.
_______....____..._____..____.____
“Thiên Yết đâu?”
“Anh?”
“Ba....!”
Ông Thiên Khôi bước ra, không mấy hài lòng nhìn con trai nhỏ và vợ... Thiên Yết đâu?
“Nó nói ngộp nên muốn đi dạo một chút! Sao vậy?”
“Ba, ba ở đó lâu quá!”- Thiên Bình chu môi-” Làm bé bình đợi ê cả mông!”
“Về thôi!”- ông xoa đầu cậu-” Gọi Thiên Yết, chúng ta nên về nhà rồi!”
“Bác sĩ nói như thế nào? Thiên Yết nó.... có sao không?”
“Những gì bà cần biết bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguu-yet-truc-ma-nho-em-chu/263515/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.