Thế giới của Xà Phu là một thế giới kì lạ. Một thế giới nhuộm đủ cái màu thê lương của một đứa trẻ luôn cần được ủi an.
Xà Phu, cậu, cũng giống Thiên Yết, đằng sau nụ cười đang phủ là lớp nhân buồn thảm sầu bi.
Ai cũng có một quá khứ!
Và một tên khốn nạn cũng có cớ để mà xấu xa.
_______....____...____..___._____
Trời buồn dần trôi, những phiến lá vụn hoa trải dài trên từng con phố đượm màu hồi ức. Xà Phu đang đi cạnh Thiên Yết mà bông đùa tán phét và nụ cười kia cũng lạ lắm cách xa!
Hôm nay Kim Ngưu nghỉ học, nghe đâu cô bạn đã bị mắc mưa rồi vướng vào cơn sốt. Thiên Yết về nhà việc đầu tiên là bắt một chút cháo thơm...
“Con làm cho ai thế?”
“Mẹ ạ?”- Thiên Yết xoay lại mỉm cười-” Hôm nay Kim Ngưu nghỉ học! Nghe đâu là cảm nên con nấu ít cháo!”
“A! Cô nhóc ấy bệnh à? Con đem theo ít nước quả và mua chút trái cây nữa! Con nhóc ấy lanh mồm lanh miệng rất đáng yêu!”
“Vâng ạ!”- Thiên Yết cười khì, nhìn mẹ lấy ra mấy bọc giấy gói-” Con sẽ về trước giờ cơm!”
“Ừ.... đó là gì vậy?”- bà chỉ một vật trên bàn nước.
“À, là của Xà Phu bạn con, ngày trước tụi con chơi rất thân, nay mới gặp lại!”
Câuu cười hì hì đem cái nịt lưng mày vàng đính đầy đinh tán ra ngoài, cũng chính là lúc nhìn thấy Xà Phu đang mỉm cười đáng đánh dựa vào cửa.
“Đồ ăn cho gái hả?”- cậu vỗ vai Thiên Yết-” Chỗ anh em tao nói chớ, mày bị bệnh dại gái hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguu-yet-truc-ma-nho-em-chu/263512/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.