Là mẹ!
Thiên Yết nhìn nhìn một chút lại thấy chàng trai kia nhanh như cắt phóng lên bàn bệ cửa sổ chuẩn bị nhảy xuống.
“Này, đây là lầu đấy!”
“Sao thế? Gan cậu dạo này teo lại rồi hả? Buồn cười ghê luôn!”
“Nhưng....”
“Cái gác này nhằm nhò gì, Thiên Yết, từ từ, khi mà cậu nhớ lại, mấy trò cậu cùng tôi làm còn kinh hơn vậy nhiều!”
Nhảy phóc lên cành táo trong vườn, chới với một chút nhưng lại cười hề hề ngu ngốc, leo xuống và thành thục bỏ đi, hệt như đã làm từ lâu lắm vậy!
Vẫy tay như tạm biệt lại cười tươi rói, người con trai ấy lại biến mất trong màn đêm.
“Thiên Yết... con còn thức chứ?”
“Dạ còn ạ!”
Thiên Yết vội xoay sang mở cửa, mẹ cậu đã ở sẵn đó với khay thức ăn.
“Mẹ nghĩ là con đói nên đem chút đồ ăn lên!”
“Cảm ơn mẹ!”- cậu vui vẻ nhận, thật ra cũng có chút đói rồi! Ban nãy ba hà khắc quá, cậu cũng đành ăn qua loa rồi lên phòng học bài thôi!
“Con đừng bận tâm những gì ba con nghĩ quá, con, cứ làm điều mình thích thôi!”
“Cảm ơn mẹ!”
“Đừng học nhiều quá! Con đang căng thẳng đấy! Nghỉ ngơi một chút đi! Dù lớp trưởng là phải làm gương thật nhưng thi thoảng cũng phải cho gương được dịp chùi rửa chứ! Con đang thiếu thư giãn đấy!”
“Không sao đâu mẹ! Con học sắp xong rồi!”
Cậu hưởng thụ cái xoa đầu đầy yêu thương và ánh mắt trìu mến vô hạn ấy, lại mỉm cười tươi rói.
Mẹ, mẹ thật tốt!
“Mẹ sẽ nói với ba, ông ấy thật sự quá gia trưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguu-yet-truc-ma-nho-em-chu/263509/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.