Quay trở lại với mạch truyện nào~~♡
Trong chương này, có thể các bạn sẽ thấy Kim Ngưu hơi phản diện! Như đã nói, cả Kim Ngưu và Thiên Yết đều rất mưu mô và đại loại như là gian xảo.
Nhưng nói ra, chính là mình muốn cho bạn thấy mặt đen tối 100% của trâu và cạp. Ai nói Kim Ngưu chỉ biết sướt mướt?
_______♡♡♡♡♡___♡♡♡♡♡_______
Tình cảm của chúng ta từng như vậy đúng không anh?
Nhẹ nhàng mà yên ả!
Chúng ta chẳng cần oanh liệt đấu tranh, cũng không ham những hư danh màu mè về tình yêu và đức hy sinh.
Chỉ là em lặng lẽ dựa vai anh, anh âm thầm nâng đỡ em. Chúng ta, cùng nhau, vượt qua mọi cản trở.
Và tình yêu, đôi khi cũng chỉ cần dịu ngọt như thế...
Nhẹ nhàng, như thế....
____♡♡♡♡♡______♡♡♡♡♡_______
Sau giờ thể dục, đa phần mọi người đều đừ người đuối sức và Thiên Yết cũng chẳng mang trên mình một ngoài lệ nào.
Cậu cảm nhận sự tê mỏi nơi bắp chân và cơ tay, thô lỗ như một cậu trai nên có mà bật nắp chai nước suối một cách đầy lực mà tu ừng ực.
Mệt lắm!
Cậu ngồi xuống cùng đám bạn, bây giờ cũng đã là ra chơi rồi và leo bốn tầng lầu sau hơn bốn mươi lăm phút chạy nhảy đôi khi cũng là một khái niệm lười biếng.
“Đi ăn gì không tụi bây?”
“Ừ, cả lớp đi luôn đi! Tụi con gái đâu rồi!”
“Yết! Có người kiếm kìa!”
Thiên Yết quay sang, đó chẳng ai khác ngoài cô nàng Thu Anh quý hóa, lớp trưởng lớp bên cạnh, một trong những khái niệm mơ màng trong đầu cậu như bao người khác.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguu-yet-truc-ma-nho-em-chu/263501/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.