Tiếu lão Đại ôm cai chai rượu cẩu kỷ chỉ còn lại có ít lên lầu, một hồi lâu người mới xuống lần nữa, lần này không biết lại giấu chỗ nào rồi, trừ khi Tiếu Thụ Lâm lại lục tung khắp nơi một lần, bằng không ai cũng đừng nghĩ tìm ra nó.
“Ông già keo kiệt này! Cùng lắm thì mấy ngày nữa mua hai chai thường cho ông là được”. Cung Bạch Kì nhìn sắc mặt kia của Tiếu Lão đại, giống như nếu không niệm giao tình mấy chục năm của bọn họ, lúc này liền đuổi người rồi.
“Lại mua hai chai? Nói ra thật dễ dàng, ông đi mua hai chai về cho tôi nhìn một cái đi?”. Sự đau lòng của Tiếu lão đại lúc này còn không có bớt chút nào đâu.
“Sao, rất khó mua hả?”. Cung Bạch Kì còn muốn mua mấy chai chính mình uống, thứ tốt a, mắc một chút cũng được.
“Người ta không bán”. Tiếu lão đại hừ hừ nói.
“Ai vậy? Ở địa phương này của chúng ta, còn có ai dám không nể mặt Tiếu lão đại ông chứ?”. Lời này của Cung Bạch Kì, lại có chút ý tứ vui sướng khi người gặp họa.
“Người ta không bán tôi còn có thể tới đó cướp sao?”. Nói lời này, khi ông là lưu manh cướp giật à?
“Rốt cuộc là ai vậy?”. Cung Bạch Kì thật sự rất tò mò.
“Ông có biết [Đại Thủy Ngưu nhũ phẩm] bên trấn Thủy Ngưu hay không?”.
“Biết chứ, người trẻ tuổi đó trước kia còn cùng Thụ Lâm tới chỗ tôi xem qua chó con mà”. Hiện tại tiếng tăm của “Đại Thủy Ngưu” ở trong huyện bọn họ cũng lớn, Cung Bạch Kì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguu-nam/76009/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.