Đập nước này muốn xây liền phải làm càng sớm càng tốt, đợi lúc con suối khô cạn mới làm xong đập nước thì cũng sẽ không có ý nghĩa, Tiếu Thụ Lâm cho trong làng mượn trước ba mươi vạn, trưởng làng La Toàn Thuận viết giấy vay nợ, rất nhanh liền cùng mấy người có tiếng nói trong làng chứng thực chuyện xây đập nước.
Làng La Mông sở dĩ kêu làng Đại Loan, chính là bởi vì lúc dòng suối nhỏ này chảy qua đây, ngoặt một vòng lớn (loan = cong, ngoặt),dòng suối từ trên núi đổ xuống mang theo bùn đất, tích tụ thành một mảnh ruộng tốt ở tại đây, địa phương như vậy hiển nhiên là không thích hợp xây đập nước.
Cuối cùng bọn họ chọn khe suối từ bên Lò Rèn đi lên một chút, nơi này thế núi dốc lớn, hai bên triền núi kẹp ra một cái khe núi hẹp dài, dòng suối nhỏ liền theo khe núi chảy xuống. Đập nước xây ở đây, chỉ cần đập đủ cao, chờ sau khi trong đập nước chứa đầy nước, mặt nước cũng sẽ bao trùm vùng nước phụ cận cổng làng bọn họ, đồng dạng cũng có thể cung cấp nguồn nước tưới tiêu.
Bởi vì chỗ bọn họ là vùng núi, mỗi khi tới mùa mưa, chỉ cần không phải năm khô hạn, trên núi đều sẽ có đại lượng nước mưa tập trung tới trong dòng suối nhỏ, nói cách khác, tới khi đó cái đập này của bọn họ phải chống đỡ áp lực rất lớn, cho nên vấn đề an toàn phải cực kỳ coi trọng, bằng không chẳng may xảy ra chuyện gì, ai cũng gánh không nổi.
Tiếu Thụ Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguu-nam/2327166/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.