Mầm đậu phộng của Ngưu Vương trang tung ra không bao lâu, ăn mầm đậu phộng ở khu vực bọn họ liền thành một loại thời thượng (trào lưu, mốt), đều nói mầm đậu phộng ngon dinh dưỡng, còn có thể chống ung thư.
Chỉ tiếc mầm đậu phộng của Ngưu Vương trang cũng không phải mọi người mỗi ngày đều có thể ăn được, một cân mười lăm tệ, cho dù sáng sớm xếp hàng có thể mua được, cũng không phải mỗi người đều có thể chịu chi. Hơn nữa lúc ăn mầm đậu phộng này, còn phải ngắt đầu bỏ đuôi, rễ cần phải ngắt sạch, lá mầm bởi vì khó nấu, không thể chín cùng lúc cùng mầm đậu phộng, cũng phải ngắt bỏ, cứ như vậy, một cân mầm đậu phộng bộ phận có thể ăn, cũng chỉ còn lại mấy lạng mà thôi. (lạng = gram).
Cũng may những cư dân bản địa gia cảnh bình thường của trấn Thủy Ngưu cũng không phải đối tượng lợi nhuận chủ yếu của lão Chu, anh không định kiếm bao nhiêu tiền từ trên người những người này, ở dưới ba giục bốn xin của mấy người quen, còn chưa tới cuối năm, La Mông liền tới cửa siêu thị nhà mình bày một cái quầy.
Thời gian liền chọn buổi trưa chủ nhật, đúng lúc La Mĩ Tuệ, La Mĩ Linh được nghỉ học, liền gọi hai đứa tới đây giúp đỡ, Tiếu Thụ Lâm và Bé Khỉ đương nhiên cũng là phải đi.
“Không phải ta nói a lão Chu, hạt giống nhà ai bán theo hạt chớ? Bên trạm nông nghiệp đều là bán từng túi một”.
“Trạm nông nghiệp đã hết thời rồi, bác rốt cuộc mua hay không mau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguu-nam/2326964/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.