Lúc nàng nhận ra trận chiến này là vì nàng, thì nàng đã ở trên đài Thiên Đình.
Nàng cùng các tỷ tỷ bôn ba rất lâu, mới tới được nơi này. Còn chưa an ổn được mấy ngày, nàng đã bị thiên đế triệu kiến tới đài Thiên Đình.
Nàng thấp thỏm lo âu, trong lòng mang theo sùng kính, đến khi thiên đế nói ra quyết định ngừng chiến với ma quân, mà vật hòa ước lại chính là nàng...
Nổi sợ hãi lắng đọng trên mặt, nàng không thể tin bản thân vừa nghe những gì.
Thiên đế là người đức cao vọng trọng sao lại để tiểu tiên hy sinh đổi lấy an nguy của tiên giới, sao hắn lại hiến tặng một nữ tử tay trói gà không chặt, cho tên ma quân thị huyết tàn nhẫn?
Nhất định là nàng nghe lầm.
Nàng run rẩy lừa gạt chính mình.
Sau đó ma quân xuất hiện trên đình đài.
Nàng kinh hoàng nhìn hắn, nàng cho rằng hắn đã sớm hóa thành hoàng thổ, Ngưu Lang vươn tay về phía nàng:
- Thất Thất, ở bên ngoài chơi lâu rồi, lại đây, cùng ta trở về.
Hắn nói giống như nàng chỉ đi du ngoạn, nhưng nàng nhìn thấy rõ ràng trong mắt hắn đầy huyết quang.
Giống như đêm đó, lúc hắn đáng lẽ phải hôn mê nhưng lại xuất hiện ở trước mặt nàng.
"Ta sẽ không tha thứ cho nàng, Thất Thất.
Như lời ma quỷ cảnh cáo bên tai.
Nàng sợ hãi lui ra phía sau vài bước, không, không thể đi với hắn, sẽ chết, sẽ chết!
Nàng cuống quít quay đầu nhìn thiên đế cùng một đám thần tiên đang đứng trên đài:
- Không…Thiên đế, ta không muốn đi với hắn! Cứu cứu ta!
Đáp lại nàng là lời lạnh nhạt của thiên đế:
- Ngươi đi là có thể cứu vớt mọi người trên tiên giới, hi sinh một người cứu chúng sinh, đây là công lớn, bản đế sẽ để các tỷ muội của ngươi hưởng vinh hoa phú quý, ngươi hãy yên tâm đi theo ma quân.
…… Tỷ tỷ?
Nàng quay đầu nhìn về góc sân đài, nhìn thấy các vị tỷ tỷ ăn mặc cẩm y hoa phục, thấy nàng nhìn qua liền chột dạ hoảng loạn cúi đầu.
Nghĩ đến rõ ràng trôi giạt khắp nơi, đột nhiên được cẩm y ngọc thực, thậm chí hôm nay còn biết trước chuyện nàng sẽ đến đài Thiên Đình, nhìn các nàng trang điểm nghiên lệ, nàng hiểu hết thảy.
…Vì sao.
Vì sao lại phản bội.
Không phải tỷ muội sao, không phải là thân sinh tỷ muội sao?
Đã từng là tỷ muội thân tình, hiện giờ nghĩ đến đúng là châm chọc chê cười.
Nàng ngây ngốc, nước mắt rơi xuống.
Đại La Kim Tiên nửa uy hiếp nửa giả nhân giả nghĩa:
- Ngươi hãy an tâm đi đi, mọi người trên tiên giới sẽ nhớ công đức của ngươi.
Nàng nhìn bọn họ đã từng là thần tiên đức cao vọng trọng, hiện tại lại giống như ma quỷ.
Nàng cứng đờ khóe miệng, như khóc như cười.
Đột nhiên một thanh âm truyền vào tai nàng:
"Nhìn đi, Thất Thất, đây là tiên giới mà nàng tâm tâm niệm niệm, cũng chỉ là một đám mặt người dạ thú mà thôi."
Là thanh âm của Ngưu Lang.
Nàng cả kinh, quay đầu lại thấy hắn đứng yên tại chỗ nhìn nàng chằm chằm, mà những người khác giống như không nghe thấy hắn buông lời nhục mạ.
Dùng mật pháp gì?
Nàng nhìn ánh mắt Ngưu Lang mang theo ác ý, hồi ức kia đã từng vô số lần xuất hiện trong ác mộng.
Còn có ký ức hắn nắm tay nàng đâm vào ngực hắn, ký ức này chính là bóng ma trong lòng nàng.
Thân thể của nàng nhịn không được run bần bật.
Nàng muốn phản kháng, muốn chạy trốn, nhưng lại biết bản thân không có khả năng này.
Cuối cùng nàng vẫn bị mang đi.
Nói đúng ra, nàng chỉ là một Chức Nữ, có thể phản kháng gì đây.
Nàng nơm nớp lo sợ, bị hắn đưa tới ma cung.
Ma cung cực kỳ xa hoa, địa hình phức tạp, nàng nhìn cung điện rộng lớn này lại là nơi ngục tù, cảm giác hít thở không thông.
Nàng bị Ngưu Lang cường ngạnh kéo vào trong.
Hắn kéo nàng đến một cung điện giống như nơi hắn cư trú, đột nhiên hắn đẩy nàng xuống giường, cả người đè ép xuống. Nàng còn không kịp kinh hô, thân thể đã bị hắn gắt gao ôm chặt.
Hắn lạnh lùng đầu lưỡi tùy ý ương ngạnh đoạt lấy thành trì, này còn chưa đủ, hắn lay động lưỡi nàng một hai phải cùng hắn dây dưa, cường thế giống như muốn nuốt cả người nàng.
Hắn hôn dần dần xuống dưới, tới cổ nàng. Hắn lạnh lùng liếm một cái, nàng cảm giác được nguy hiểm, sau đó không kịp phòng ngừa trên cổ đau xót...hắn cắn cổ nàng. Thậm chí nàng còn có thể cảm giác máu toàn thân tụ trong miệng hắn.
Máu trong cơ thể bị hút đi, sức lực cũng hút đi, nàng không thể giãy giụa, nàng cảm giác bản thân đã kề cận cái chết.
Hắn định cứ như vậy giết chết nàng sao?
Nhưng hắn ngừng động tác.
Ngưu Lang ngẩng đầu, khóe môi có máu nhỏ giọt, hắn liếm liếm khóe môi, cúi đầu hôn nhẹ môi nàng.
- Đây là trừng phạt Thất Thất không ngoan.
- Chỉ là Thất Thất quá mỹ, khiến ta có chút quá mức. Xin lỗi, có đau không?
Nàng còn có thể cảm nhận trong miệng đầy mùi máu tươi, nàng vừa ngây ngốc vừa sợ hãi nhìn hắn.
Hắn nhìn nàng nở nụ cười, ngón tay lạnh lẽo vuốt ve gương mặt nàng:
- Thất Thất của ta thật đáng yêu.
Nói xong, không biết hắn nghĩ tới cái gì, tươi cười trở nên thanh thuần, giống như lúc trước, lần đầu gặp nhau:
- Rất nhanh chúng ta đã có thể vĩnh viễn ở bên nhau…
Trực giác nói cho nàng biết, “Ở bên nhau” trong lời hắn nói không đồng ý nghĩa với suy nghĩ của nàng, đối với nàng mà nói ở bên nhau là nàng chỉ có thể sợ hãi ở trong ma cung chờ đợi vận mạng chấm dứt. Nàng giống như con sơn dương chuẩn bị treo lên giá, kinh hồn táng đảm, rồi lại nhỏ yếu đến đáng thương.
Nàng cũng không chờ lâu lắm.
Sau đó, Ngưu Lang dùng khăn che đôi mắt của nàng lại, nói là muốn tặng nàng một lễ vật. Hắn cường thế dẫn nàng đến một nơi rất tối tăm, nàng có thể cảm giác nơi này tràn ngập ma khí.
Lúc hắn gỡ khăn xuống, nàng nhìn thấy đôi mắt hắn màu huyết hồng, mà sau lưng hắn là huyết trì rất lớn.
Đôi mắt huyết hồng này, lần đầu thấy là lúc nàng rời khỏi hắn, đây là lần thứ hai.
Huyết trì quay cuồng huyết nhục càng khiến nàng ghê tởm.
Nàng theo bản năng mãnh liệt bài xích mấy thứ này.
Hắn kéo nàng tới trước huyết trì, nàng nhìn bên trong huyết trì quay cuồng huyết nhục cùng huyết tinh ma khí, nàng kinh sợ mở to mắt.
Hắn ôm nàng từ phía sau, khẽ nói bên tai:
- Thất Thất, nàng biết không. Nơi này đều là máu cùng thịt của ta.
Cả người nàng run lên.
Hắn không màng nàng đang run rẩy, tiếp tục nói:
- Này là hơn ba trăm năm, mỗi lần ta nhớ tới nàng, ta liền cắt một miếng thịt bỏ vào huyết trì. Rất là đau, Thất Thất. Mỗi lần đau, ta liền nhớ tới lúc trước, lúc nàng rời khỏi ta, thì nổi đau đó còn đau hơn gấp trăm lần vạn lần.
- Hiện tại ta đã cường đại, chúng ta đã có thể ở bên nhau. Nhưng ta vẫn sợ hãi, ta vĩnh viễn không quên được cảnh tượng ba trăm năm trước nàng rời khỏi ta. Cho nên ta tìm hồng cổ, dùng huyết nhục tẩm bổ nó. Hiện tại nó đang ở trong huyết trì, chính là lễ vật mà ta muốn tặng cho nàng, nàng thích không?
Kẻ điên!
Nàng kinh sợ giãy giụa, muốn thoát khỏi nơi này.
Nàng đã sớm biết! Sớm biết hắn đã điên rồi!
Nàng còn cho rằng bản thân đã chuẩn bị tinh thần, nhưng không ngờ hắn lại tìm ra hồng cổ!
Hồng cổ là danh tình cổ, là thượng cổ ở thời kỳ Vu tộc hưng thịnh nhất, nó là cấm cổ. Hồng cổ phải dùng huyết nhục mẫu cổ tẩm bổ phải trên trăm năm, mẫu cổ cùng tử cổ là cùng cổ trùng phân ra hai chỉ cổ, tử cổ cùng mẫu cổ cùng chung sinh mệnh, cảm giác, linh lực, nếu hai cổ này chia lìa hơn nửa nén hương, mẫu cổ tử cổ sẽ nổ tan xác mà chết.
Người nuôi cổ phải lấy huyết nhục bản thân tẩm bổ mẫu cổ, loại cổ này khi cần dùng sẽ đem tử cổ tiến vào trong cơ thể người bị hạ cổ, cổ trùng hòa hợp thân thể, không có cách nào giải cổ.
Cổ này dù lúc Vu tộc hưng thịnh nhất, tồn tại cực kỳ gian nan, sau khi hạ cổ hai người như liền thể không thể giải, điều này đã đủ để khiến người sợ hãi. Nhưng cổ này đã sớm thất truyền vạn năm, vậy mà hắn lại tìm được?
Nếu trúng loại cổ này, cả đời này cũng không thể thoát thân.
Nàng không muốn rơi vào tình huống này, nàng dùng sức giãy giụa:
- Ta không cần! Buông ra!
Nhưng nàng giãy giụa không được.
Ngưu Lang bế nàng lên cùng tiến vào huyết trì.
Huyết trì tràn ngập ma khí va chạm với linh khí trong người nàng, nàng đau đến nổi cong người lại.
Lúc này, Ngưu Lang đặt tay lên đan điền của nàng.
- Không ngươi muốn làm gì…
Nàng sợ hãi cực độ hô to, muốn dùng sức đẩy hắn ra.
Hắn cười ôn nhu:
- Muốn hút nội đan của nàng ra, sẽ có chút đau, nếu nhịn không được có thể cắn ta.
Dứt lời, không chờ nàng kịp phản ứng, nàng cảm giác một loại cực hạn đau nhức. Giống như cả người đều bị bóp nát, cơn đau từ đan điền lan tràn đến mỗi đốt ngón tay.
Nàng cảm giác nội đan cùng tiên lực đang bị rút ra, đau đớn như bốn phương tám hướng đâm lưỡi kiếm vào tim nàng.
Nàng đau không thốt lên lời, nước mắt rào rạt rơi xuống.
Chết cũng chỉ như vậy.
Nhưng châm chọc chính là nàng muốn chết cũng không được.
Cho dù như vậy cũng chưa kết thúc.
Ngưu Lang dùng ma khí đem cổ tử từ trong huyết trì dung tiến vào thân thể của nàng, một lần nữa đắp nặn ra một ma đan mới.
Mà nàng đã đau đến chết lặng.
Rõ ràng đau đớn như vậy còn chưa ngất đi, có lẽ Ngưu Lang đã dùng thủ đoạn gì đó.
Cuối cùng, nàng cảm giác đau đớn thổi quét tất cả, trước mắt tối sầm liền mất ý thức.
Nàng cảm thấy nàng đang nằm mộng rất dài, trong mộng có vô tận hắc ám cùng áp lực, nhưng rốt cuộc có nội dung gì, nàng lại không nhớ rõ.
Tỉnh lại đã qua rất lâu, cảnh sắc bên ngoài thay đổi rực rỡ.
Nàng phát hiện bản thân đang mặc hỉ phục nằm trong một tẩm điện xa lạ. Xốc lên y phục không hề thấy dấu vết thương tích.
Giống như trận đau nhức kia đã biến mất vô tung vô ảnh. Nếu không phải Ngưu Lang đang đi tới, thì nàng sẽ cho rằng tất cả chỉ là một hồi mộng.
Hắn mặc hỉ phục màu đỏ, khóe miệng tràn đầy ý cười, nàng chưa bao giờ thấy hắn tươi cười thoải mái như thế.
Hắn kéo tay nàng nói:
- Thất Thất, hôm nay chúng ta sẽ thành thân.
Nàng không giãy giụa cũng không đáp lại.
Nàng đã tuyệt vọng.
Ánh nến phản chiếu bóng hình trên bình phong, lập lè ánh nến long phượng.
Môi lưỡi dây dưa, ngón tay lưu luyến du tẩu khắp nơi. Tóc đen đan xen, da thịt tuyết trắng. Người trên người nàng giống như dã thú đói khát, huy kiếm thẳng hạ, tiến quân thần tốc.
Nàng chịu đựng mỏi mệt run khóc:
- A…Không, đủ rồi…ư…
Người trên người nàng càng tấn công mãnh liệt.
Màn giường lay động, ánh nến lập loè.
Trong cơn mê loạn, nàng cách màn lụa nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, bóng đêm bao trùm tất cả, khiến nàng không thở nổi.
Hồng cổ giống như xiềng xích vô hình lại không thể tránh thoát, khóa nàng ở bên người hắn.
Đời này kiếp này rốt cuộc không thể trốn thoát.
Lúc kết thúc đã là ngày hôm sau.
Nàng quay đầu đi, nặng nề hôn mê.
Là ai ở bên tai nàng lẩm bẩm:
- Ta yêu nàng.
- END-