Nguyên Thiếu Lăng nhìn hắn, nghe hắn cùng người bên kia điện thoại “tán tỉnh”, tuy rằng không biết hắn nói ba tháng là gì, nhưng cảm giác người này so với cậu ấm Đồng gia, thì thích hợp để làm tên lưu manh lớn lên ở nơi phố phường.
“Đệt, cái quần của tao rớt rồi, không thèm nghe mày nói nữa, tìm mày sau.” Gỡ xuống cái điện thoại đang kề giữa má và tai, bỏ vào túi sau của quần jean, vừa định cúi xuống lụm cái quần rớt, ngẩng đầu một cái liền thấy Nguyên Thiếu Lăng.
“Làm xong rồi?” Hắn nhìn anh nhếch cằm, đuôi lông mày ở dưới tia sáng, khóe miệng vẫn như cũ kiêu ngạo và tà khí không làm cho người ta chán ghét, nửa thân trên xích lõa, lộ ra vóc người rắn chắc khêu gợi.
“Sao không mặc áo?” Nguyên Thiếu Lăng nhíu mày hỏi.
Lý Duy cầm lấy cái quần rớt dưới đất, bất mãn oán giận: “Trời nóng như vậy, anh không thể ép tôi đang ở nhà cũng phải ăn mặc chỉnh tề được? Tôi ở nhà toàn chỉ mặc quần sọt không mặc áo, giờ còn mặc được cái quần jean đây nè.”
“…”
Nguyên Thiếu Lăng không nói gì nữa, Lý Duy cười; “Sao thế? Bị vóc người hoàn mỹ của tôi mê hoặc rồi à? Có phải cảm thấy mũi ngứa, nửa thân dưới rục rịch, muốn lập tức chơi đánh pháo với tôi không?”
Tên này từ đâu ra cái tự tin cuồng vọng đến thế vậy? Hắn cho rằng những người lớn lên đẹp hơn hắn, tính cách tốt hơn hắn, gia thế bối cảnh tốt hơn hắn anh chưa từng gặp qua sao?
Nguyên Thiếu Lăng không cùng hắn nhiều lời, xoay người muốn đi. Nhưng người sau lưng gọi anh lại: “Không tới giúp tôi phơi quần áo hả, tôi là tiểu tình nhân được anh bao dưỡng, chứ không phải người hầu nha, tốt xấu gì anh cũng phải hỗ trợ chứ.”
Nguyên Thiếu Lăng nhịn không được cười lên một tiếng, nhưng khi quay đầu lại thì gắng kiềm lại nụ cười nơi khóe miệng, anh dùng khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Lý Duy, nói: “Cậu chắc chắn không phải tiểu tình nhân được tôi bao dưỡng, nào có tiểu tình nhân nào từ ngoài vào trong thô ráp như cậu chứ?”
“Tôi mà thô ráp?” Người nọ ném quần áo trong tay xuống, kéo lưng quần tức giận nói. “Chỗ thô ráp nhất của tôi chính là chỗ giữa hai chân, anh muốn thử không?”
Nguyên Thiếu Lăng nhìn hắn, đầu của hắn ở dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh, khiến cho cả người hắn càng đặt biệt sáng chói.
“Cậu có thể bớt thô tục được không?” Nguyên Thiếu Lăng cố ý nhíu mày. Có đôi khi anh không biết phải nói chuyện với người này thế nào, trước đây anh ít khi tiếp xúc với người khác, nhất là dạng người như Lý Duy, thực sự có khi hắn khiến anh không thể chống đỡ được.
Lý Duy “Hừ” một tiếng: “Thô ráp cũng coi như to đi, tôi xem như anh đang khen tôi vậy.”
Người này quả thật không biết xấu hổ.
Hắn tới kéo anh đi, ép anh phải cùng hắn phơi quần áo, Nguyên đại thiếu gia lần đầu tiên làm cái chuyện này có chút cảm giác mới mẻ, nhất là lúc anh cầm cái quần khó khăn móc lên, lập tức bị người kia phê bình: “Hai bên cần phải được cân bằng, anh chỉ móc một bên chân quần, còn treo như vậy, thì —“
Lý Duy từ ở sau lưng anh đưa tay đặt lên mu bàn tay Nguyên Thiếu Lăng, cùng anh cầm cái móc áo, một lần nữa chỉnh lại cái quần, tựa như hắn đang ở phía sau ôm lấy anh.
Phần ngực ấm áp của hắn cách một lớp quần áo Nguyên Thiếu Lăng, hòa cùng với khí tức tuổi trẻ anh tuấn, và nguồn nhiệt nồng hậu bao phủ lưng Nguyên Thiếu Lăng, tư thế mập mờ như vậy, cảm giác đụng chạm như vậy, anh biết là người khởi xướng đang có âm mưu.
Động tác của anh ngừng một chút, một giây sau, tay trên mu bàn tay anh có chút căng thẳng, hắn ném quần ôm lấy anh.
“Lý Duy —“
“Bảo bối, hôm nay chưa hôn chào buổi sáng.” Một đầu lưỡi liếm cái cằm đường vòng cung duyên dáng của Nguyên Thiếu Lăng, ở nơi đó dính lấy chất ẩm ướt và nóng hổi, đồng thời, có một cái gì đó đặt ngay mông của Nguyên Thiếu Lăng, một thứ đó gì cách lớp quần không ngừng cọ sát.
“Đừng nháo.” Nguyên Thiếu Lăng bình tĩnh lấy cùi chỏ chọt chọt bao tử Lý Duy.
“Việc hẹn hò của chúng ta bao gồm cả hôn môi, đây chính là điều anh đã nói, quên rồi sao?” Nhưng mà một tay của đối phương đột nhiên đưa lên chạm mặt của Nguyên Thiếu Lăng, hắn thấy trong mắt anh hiện lên sự phản đối, cho nên hắn không cho anh có thời gian từ chối.
Hắn mạnh mẽ hôn lên môi anh.
Dưới bầu trời, hắn mạnh mẽ triền miên cùng Nguyên Thiếu Lăng, dường như muốn đem toàn bộ linh hồn của anh hút ra, làm càn mà không ngừng mút vào trong miệng anh khiến cho hô hấp gấp gáp.
Hắn xoa lên phần hông vừa gầy vừa rắn chắc của anh, đưa tay tiến vào trong áo trắng, vuốt lấy phần bụng dưới phẳng của Nguyên Thiếu Lăng. Làn da của anh lạnh lẽo, cân xứng mịn màng, tựa như có ma lực, hút lấy tay hắn, khiến cho hắn không thể buông ra, chỉ có thể càng lúc càng dấn sâu. Ngón tay của hắn rốt cục đụng tới được lưng quần của anh, mang theo chút tìm tòi mà vói vào trong, một đầu ngón tay chạm vào phần bụi cỏ, hầu như muốn ôm trọn lấy phần đó.
Khi hắn đưa tay chạm tới được vùng cấm địa, một bàn tay khác cách lớp quần vững vàng bắt được tay hắn.
“Hư” một tiếng, hai đôi môi đột nhiên tách ra.
“Đi làm bữa trưa, chiều tôi có việc ra ngoài.” Nguyên Thiếu Lăng đẩy Lý Duy ra, tiện đà lau miệng mình. Lồng ngực của anh phập phồng vài cái, khuôn mặt đỏ ửng rất nhanh bình tĩnh trở lại, tựa như chuyện gì cũng chưa từng phát qua.
Tay anh lập tức bị người kia nắm lại, đối phương hung hăng nhìn anh: “Lại muốn bỏ dỡ giữa chừng?”
Anh trừng mắt nhìn hắn: “Bộ tôi chọc cậu sao?”
Ngưu Lang bị từ chối nhất thời á khẩu không trả lời được. Được rồi, anh không có chọc hắn, nhưng mà ngay trong lúc nước sôi lửa bỏng như vậy mà còn dừng lại, hơn nữa cũng không phải lần đầu, làm đàn ông ai mà chịu nổi. Hắn chỉ có thể bất mãn kỳ kèo: “Chẳng phải anh thích đàn ông hay sao, tôi chẳng lẽ không được? Hay là do chính anh không được?”
Nguyên Thiếu Lăng hất tay hắn ra, đường nhìn rơi vào tiền phương. Hắn nghe anh nói: “Tôi không phải ai cũng được.”
Hắn không phải đang hoạch họe anh, hắn biết, chỉ là chẳng hiểu sao từ câu nói của Nguyên Thiếu Lăng hắn hiểu được một nghĩa khác.
Lại khiến cho trong lòng hắn buồn rầu đau khổ.
XXXXXXXXXXXX
Nhanh chóng tới 2h, Nguyên Thiếu Lăng chuẩn bị ra cửa. Lúc này anh không có gọi Lý Duy.
Ngưu Lang vẫn xích lõa nửa người trên đỉnh đạc ngồi xếp bằng trên ghế sofa chơi game, nhìn người thanh niên đang đi xuống cầu thang. “Hôm nay không mang tôi đi cùng à?”
Anh cũng chỉ liếc hắn một cái: “Ừ.”
Lý Duy ném điện thoại đứng lên: “Vậy được thôi, anh đừng ở ngoài lén lút với người khác là được.”
Nguyên Thiếu Lăng đi xuống, đến cửa, Lý Duy ở sau lưng anh, anh khom lưng mang giày, hắn lại nhìn chằm chằm cái mông của anh, chờ anh mang giày xong, liền vòng tay quanh lưng anh, mạnh mẽ ôm anh vào lòng.
Nguyên Thiếu Lăng bị ép tựa ở đầu vai Lý Duy, cau mày quay đầu lại hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
“Goodbye kiss.” Người phía sau không biết xấu hổ cười, môi bá đạo áp vào đôi môi Nguyên Thiếu Lăng.
Một tiếng sau. Nguyên Thiếu Lăng đứng trước cửa một quán cà phê.
Anh đã thật lâu không tới đây, một nơi đã từng trở nên rất quen thuộc, có thể sau một thời gian dài mà trở nên cực kỳ xa lạ.
Anh hay ở đây gặp Lưu Diệu, ở đây hẹn hò cùng đối phương, cũng là ngay tại đây chia tay với đối phương, nói chia tay cũng không chính xác lắm, phải nói là ngay tại đây anh đã bị gã bỏ rơi. Anh đã từng nghĩ nếu tới đây nhất định sẽ cảm thấy tràn đầy thống hận, nên cố gắng tránh xa. Anh cho rằng mình sẽ không bao giờ đặt chân tới đây nữa.
Nhưng ngay lúc này, anh lại một lần nữa tới đây, lại một lần nữa gặp lại gã.
Nguyên Thiếu Lăng không biết vì sao mình lại muốn tới đây. Hay là anh đang tới tìm một đáp án, một lời giải thích của Lưu Diệu, còn về phần tin hay không thì nói sau. Anh không biết mình liệu tìm được nguyên nhân hay không, nhưng anh có thể xác định rằng, dù cho với nguyên nhân gì, thì anh nhất định cũng sẽ không tha thứ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]