“Trăm họ lầm than, vạn dân than khóc, đao này cũng bị xưng là tà vật, trở thành cấm kỵ của tất cả mọi người, dần dần bị người phai nhạt.”
Đoạn Hồn dùng sức nhắm lại hai mắt, sau đó mạnh mẽ mở ra, thanh âm ổn trọng lại nói ra cực nhỏ: “Đao này tên gọi….là Đoạn Hồn.”
Hạ Hinh Viêm kinh ngạc nhìn chằm chằm Đoạn Hồn, ánh mắt ngạc nhiên từ trên mặt Đoạn Hồn cùng đại đao trong tay không ngừng qua lại di động.
“Ta là hồn đao chi linh.”
Đoạn Hằng Nghê đã không biết hiện tại là cái tâm tình gì, chuôi này là ma đao trong truyền thuyết thế nhưng hiện giờ đang ở trước mặt hắn.
Nói thật, hắn thật sự rất muốn đem cây ma đao này thu, nhưng là, nghĩ đến những người đã từng được đến ma đao này, một đám cuối cùng điên cuồng, lại làm hắn sợ hãi không thôi.
Thực lực cố nhiên là đề cao rất nhiều, nhưng là, cuối cùng một đám tất cả đều biến thành vũ khí giết người không có ý thức, vậy còn ý nghĩa gì.
Trừ bỏ giết chóc, trừ bỏ chinh chiến thì thanh đao này cũng chẳng còn ý nghĩa gì khác, hắn không muốn biến thành cái dạng này, cũng không muốn Hạ Hinh Viêm cũng biến thành như vậy.
“Cho ngươi.” Hạ Hinh Viêm đưa đại đao cho người đối diện.
Đoạn Hồn nhìn chằm chằm đại đao trước mắt, bên môi xả ra một mạt ý cười: “Như thế nào ngươi cũng sợ thành ma sao?”
“Có thành ma hay không đó là vấn đề của ta, cùng chuôi đao này không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngut-troi/2992576/quyen-1-chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.