Chương trước
Chương sau
Sau khi trở về phòng, Liên Chi cũng không nghĩ nhiều nữa nằm lên trên giường thoải mái dễ chịu ngủ một ngày, thẳng đến hoàng hôn mới tỉnh lại.

Đơn giản rửa mặt một phen lúc này , mới ra cửa, trong viện hoa nở vừa lúc, Liên Chi cũng hứng thú vì từ lúc theo Trần Trạch Cơ đến giờ nàng chưa từng thoải mái lại tự do như thế này bao giờ, phân phó điếm tiểu nhị chuẩn bị một ít đồ ăn thanh đạm, ở trong viện đình Nho nhỏ hóng gió tự rót tự uống, ngắm hoa.

"Liên Chi." Liên Chi vừa mới đem nước trà rót, liền có người đi vào đình hóng gió.

Nhìn Minh Hâm một thân bạch y, Liên Chi buồn cười lắc đầu: "Ngươi vẫn là ngồi xuống đi, đứng ở chỗ này ta ngửa đầu rất mệt."

Minh Hâm nghe xong, thuận theo ngồi xuống, hơi hơi rũ đầu, không biết suy nghĩ cái gì.

"Làm sao vậy?" Liên Chi rót đầy một ly trà đẩy đến trước mặt Minh Hâm, "Thân thể không thoải mái?"

"Không phải." Minh Hâm vội vàng ngẩng đầu lên phủ định, lời vừa ra khỏi miệng mới phát hiện chính mình nói có điểm quá nóng nảy, gương mặt ngượng ngùng nổi lên hai mạt ửng hồng.

Vốn là lớn lên mặt mày như họa, bộ dáng thẹn thùng này càng hết sức mê người, Liên Chi nhất thời bị sắc đẹp mê hoặc, ngốc lăng đắm chìm ở trong đó không tự kềm chế được.

Thấy Liên Chi không nói lời nào, hơi rũ đầu Minh Hâm càng là khẩn trương, cũng không dám ngẩng đầu đi xem Liên Chi, chỉ là hai bàn tay thon dài trắng nõn tay không ngừng nắm chặt lại mở ra, mở ra lại nắm chặt tới giảm bớt tâm tình khẩn trương.

"Ai……" Liên Chi thở dài một tiếng, vô lực than nhẹ, "Minh Hâm, từ nay về sau ở bên ngoài ngươi đừng thẹn thùng a."

"A?" Minh Hâm nghĩ như thế nào cũng đều không có nghĩ đến Liên Chi sẽ nói một câu như vậy, nhất thời không rõ nguyên do nhìn Liên Chi, hy vọng nàng có thể cho mình cái đáp án.

Bị một đôi mắt sạch sẽ đến không chút tạp chất nhìn như thế, Liên Chi ở trong lòng thấp giọng mắng một tiếng, này không phải cố ý ở khảo nghiệm định lực của nàng sao?

Chỗ sâu nhất trong lòng cảm xúc ác liệt, không tiếng động rít gào. A! Chẳng lẽ không biết nàng đối với sắc đẹp của nữ nhân là không có lực miễn dịch nhất sao?

Không cần dụ hoặc nàng như vậy đâu, nàng sẽ nhịn không được đi khi dễ Minh Hâm mất.

Vị gia hoả nào đó còn chưa biết dáng vẻ đơn thuần của mình có bao nhiêu mê người, Liên Chi quyết định lựa chọn làm người tốt à không là một linh thú tốt: "Minh Hâm, ngươi như vậy sẽ làm người nghĩ muốn đem ngươi khóa ở trong nhà a……"

Liên Chi nói tương đối mịt mờ, bất quá, Minh Hâm hẳn là hiểu ý tứ nàng đi.

"Ân?" Minh Hâm mới đầu cũng không có phản ứng lại, chỉ là cẩn thận nhìn nhìn biểu tình kỳ quái của Liên Chi một lúc, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.

Sau đó nàng phản ứng, lập tức làm cho Liên Chi yên tâm.

Minh Hâm mày nhướng lên, lệ khí bức nhân đột nhiên phá thể mà ra, tựa như núi lửa bùng nổ, cuồn cuộn dung nham trút xuống, có lực phá hủy hết tất cả.

Liên Chi nuốt một ngụm nước bọt, nàng là thật yên tâm.

Từ một tiểu nai con nhút nhát trực tiếp hóa thân thành mãnh hổ a, cái chuyển biến này có cần lớn như vậy hay không?

"Liên Chi, ta là có chuyện muốn tới hỏi nàng." Đột nhiên thanh âm thu nhỏ làm Hạ Hinh Viêm có một loại ảo giác, giống như lão hổ lại biến thành nai con như lúc đầu, dùng đôi mắt ngây thơ vô số tội nháy nháy nhìn nàng.

"Ân, ngươi hỏi." Minh Hâm thật cẩn thận hỏi chuyện như vậy, làm Liên Chi cầm lòng không đậu cũng phóng nhu thanh âm sợ thanh âm lớn một chút liền dọa đến Minh Hâm.

"Liên Chi, Ta muốn cùng ngươi khế ước bạn lữ có được không? Ta Thích ngươi?" Minh Hâm hơi hơi rũ xuống đôi mắt, không dám cùng Liên Chi hai mắt đối diện, chỉ có như vậy không nhìn Liên Chi, nàng mới dám đem lời trong lòng nói ra.

"Có phải cảm thấy ta thực phiền toái hay không? Ở bên cạnh ngươi thành trói buộc ngươi."

"Sẽ." Liên Chi chém đinh chặt sắt nói, lời nói mới nói xong, lập tức nhìn đến đối diện Minh Hâm thân thể chấn động, đầu cũng tùy theo rũ đi xuống.

"Ta đã biết rồi." Rõ ràng là rất đơn giản bốn chữ, lại bị Minh Hâm nói được gian nan vạn phần.

Ngón tay gắt gao bắt chặt quần áo của mình, bởi vì quá mức dùng sức, vốn là ngón tay trắng nõn thế nhưng lúc này từng khớp xương nổi lên trắng bệch.

"Ta……"

"Minh Hâm đẹp như vậy, đến lúc đó vừa đi ra đường, bị một đám nam nhân vây quanh, chẳng phải là chật như nêm cối, không phải làm ta ghen đến chết hay Sao?" Liên Chi tựa tiếu phi tiếu nói, làm động tác Minh Hâm ngừng lại một chút, không thể tưởng tượng ngẩng đầu nhìn Liên Chi, hoàn toàn quên mất khẩn trương vừa rồi.

Liên Chi vừa rồi đang nói cái gì?

"Liên Chi, nàng……" Minh Hâm đầu óc có chút mờ mịt, chỉ có thể trố mắt nhìn Liên Chi, môi mỏng hơi hơi mở ra.

Liên Chi than nhẹ một tiếng, người lớn lên xinh đẹp chính là có ưu thế a, liền phát ngốc đều đẹp như vậy, ai……

"Hảo, đừng há miệng như thế, tiểu ruồi bọ phi vào bây giờ." Liên Chi buồn cười bắn cái trán Minh Hâm, đổi lấy chỉ là Minh Hâm ngốc lăng che lại cái trán, ánh mắt nghi hoặc kia vẫn là không có biến hóa.

Ai……

Liên Chi dưới đáy lòng thở dài một tiếng, trước kia rốt cuộc là nhận được một cái chủ nhân như thế nào đâu, như thế nào làm Minh Hâm không có cảm giác an toàn như vậy?

"Hảo, Minh Hâm, Ta đồng ý làm bạn lữ của ngươi, ngươi là…nương tử của ta, về sau muốn đi theo ta liền đi theo ta, chúng ta tôn nhau ngang hàng không phải là trói buộc."

Minh Hâm càng không thể tưởng tượng càng ngu si càng làm Liên Chi đau lòng.

Rốt cuộc một người là bị tra tấn thành bộ dáng gì, trải qua quá nhiều ít thương tâm lúc sau mới có thể biến thành sợ hãi như vậy?

Nghĩ đến trước kia mình cũng sinh hoạt có khác gì Minh Hâm, trong lòng Liên Chi đột nhiên toát ra một cái ý tưởng kỳ quái, vì cái gì nàng không có biến thành bộ dáng Minh Hâm như bây giờ?

Chẳng lẽ đại não chính mình khác hẳn với những Linh thú khác?

Tưởng tượng đến cái khả năng này Liên Chi liền một trận ác hàn, này cùng vấn đề vẫn là xem nhẹ đi.

Ân, xem nhẹ.

Ngước mắt nhìn thấy Minh Hâm vẫn là bộ dáng không có phục hồi tinh thần lại, Liên Chi buồn cười không thôi, không khỏi cố ý lộ ra biểu tình khổ sở: "Chẳng lẽ Minh Hâm không nghĩ đi theo ta? Là ta tự mình đa tình sao?"

"Tưởng! Tưởng!" Minh Hâm lập tức phản ứng lại, vội vàng liên tục nói hai tiếng, còn sợ Liên Chi dường như không tin, kia đầu gật cực kỳ dùng sức.

"Hảo, hảo, ăn một chút gì đi." Liên Chi vỗ vỗ vai Minh Hâm, vẫn là cái hài tử không lớn lên a.

Đem thức ăn hướng Minh Hâm bên kia đẩy đẩy, Liên Chi mang lên chén trà uống một ngụm.

"Liên Chi, ta không phải nương tử của ngươi nga, nếu là lấy sức chiến đấu, ta so ngươi lớn hơn rất nhiều đâu."

Minh Hâm bỡn cợt chớp chớp mắt, "Liên Chi, nàng có muốn gọi ta một tiếng tướng công hay không?"

Phốc một cái, vừa mới uống một miệng nước trà tất cả đều phun hết, Liên Chi bị sặc đến ho khan, vừa rồi còn là nai con mới sinh vừa nhút nhác lại đơn thuần, hiện tại như thế nào biến thành hồ ly?

Chẳng lẽ Minh Hâm bị Đoạn Hằng Nghê nhập vào người?

"Liên Chi, ngươi không sao chứ." Minh Hâm vừa thấy Liên Chi ho khan không ngừng, lập tức khẩn trương lên, nơi nào còn có tâm tình nói giỡn.

Còn hảo còn hảo, xem ra vẫn còn nhân tính, vẫn biết quan tâm ta.

Liên Chi nhìn thấy Minh Hâm như vậy, trong lòng cảm thấy được an ủi, nghĩ xong lúc sau, đột nhiên cảm thấy không đúng, chẳng lẽ nàng hiện tại sinh hoạt tiêu chuẩn thế nhưng thấp đến như vậy?

Ân, nàng là nên hảo hảo tỉnh lại tỉnh lại.

"Không có việc gì, chỉ là sặc mà thôi." Liên Chi ngừng ho khan, ngẩng đầu, nhìn về phía Minh Hâm, thu hồi tất cả tươi cười, "Minh Hâm, ta hỏi ngươi một việc."

"Ân, ngươi hỏi." Liên Chi nghiêm túc làm Minh Hâm cũng không hề vui cười, nghiêm túc ngồi xong chờ Liên Chi đặt câu hỏi.

"Ngươi biết hóa thành hình người là chuyện như thế nào sao?" Liên Chi mặt vô biểu tình hỏi, bởi vì thanh âm không có một chút phập phồng nào, cho nên vô pháp từ trong thanh âm tới phán đoán nàng rốt cuộc là có ý tứ gì.

Không biết Liên Chi suy nghĩ gì Minh Hâm đành phải ăn ngay nói thật: "Biết."

Nói xong lúc sau, lại cảm thấy buồn cười, không khỏi bỏ thêm một câu: "Liên Chi, ta không biết hóa thành hình người như thế nào, lại làm Sao dám làm như thế đâu?"

Liên Chi gật gật đầu: "Là có người nói cho ngươi như thế nào hóa thành hình người sao?"

Tiếp tục truy vấn vấn đề càng thêm kỳ quái, làm Minh Hâm hồ nghi nhìn Liên Chi, khi nào Linh Chi đối với tu luyện của Linh thú khác cũng cảm thấy hứng thú?

"Không có người nói cho." Liên Chi nếu cảm thấy hứng thú, như vậy nàng liền đúng sự thật nói cho Liên Chi.

"Vậy ngươi là làm sao mà biết được?" Liên Chi theo đuổi không bỏ ép hỏi.

"Linh thú nào từ khi sinh ra đã không biết a, chẳng lẽ khi hóa hình nàng còn cần người khác tới dạy." Minh Hâm nghĩ nghĩ dùng một cái phương thức đơn giản nhất tới giải thích trả lời vấn đề Liên Chi, "Linh thú nào khi hóa hình không giống nhau a, Cái bản năng này đã sớm khác sâu vào đầu linh thú như chúng ta rồi."

"Vậy ngươi có biết ta năm đó tu luyện bao nhiêu lâu mới hóa thành người hay không?." Liên Chi đỏ hốc mắt nói:" Trải qua thiên kiếp có bao nhiêu hung hiểm thế mà ngươi lại dùng một ngàn năm để chịu thiên kiếp…nếu lúc đó… lúc đó…ngươi…." Liên Chi lúc đầu là không nhanh không chậm hỏi, rõ ràng không có bất luận cái cảm xúc gì hiện ra ngoài, biểu tình càng không có một chút thay đổi, nhưng là càng nói Minh Hâm càng cảm giác Liên Chi dị thường.

Liên Chi sinh khí.

Không rõ Liên Chi vì sao mà tức giận, Minh Hâm vẫn là lựa chọn tiếp tục trả lời vấn đề của Liên Chi: "Ta không biết nàng tu hành bao lâu để hóa hình người, nhưng ta lấy một ngàn năm chịu thiên kiếp là xứng đáng."

Những lời này nàng vừa nói xong, lập tức chứng thực cảm xúc Liên Chi, nàng tuyệt đối là phát hỏa!

Sinh khí đã không đủ để hình dung tới cảm xúc của Liên Chi, kia tuyệt đối là căm giận ngút trời a!

"Ngươi có biết ở thời điểm một ngàn năm hóa thành hình người là hung hiểm Sao? Ngươi có biết nếu không qua được ngươi liền…liền…hồn phi phách tán Sao? Ngươi có phải cảm thấy ngươi tồn tại rất dư thừa hay không? Ngươi chỉ vì một chút ân tình liền không yêu quý chính mình như vậy?"

Lớn tiếng rít gào giống như tiếng sấm, từng tiếng nổ vang ở đáy lòng Minh Hâm, đem tất cả khói mù đều nổ bay, chỉ để lại một mảnh ấm áp ánh mặt trời.

"Nói chuyện a!" Liên Chi tức giận đến rống to, những lời này nàng ngày hôm qua liền muốn rống a.

Chỉ là tình cảnh lúc ấy không thích hợp, với lúc ấy hai bên còn là đang thụ địch.

Liên Chi tức giận thở phì phò giây tiếp theo đột nhiên cảm giác được không thích hợp, cảm thấy mắt hoa lên thế nhưng bị người ta một phen ôm vào trong ngực, hai cánh tay hữu lực đem nàng hoàn toàn giam trụ, thanh âm hưng phấn từ đỉnh đầu truyền đến: "Liên Chi, ta thật cao hứng, ngươi là đang lo lắng cho ta."

Ách?

Đây là tình huống như thế nào?

Liên Chi nhất thời có điểm há hốc mồm.

"Bởi vì ta không nghĩ bỏ qua ngươi." Minh Hâm muộn thanh phát ra từ phế phủ thở dài, "Thời điểm chịu thiên, trong đầu ta tất cả điều là hình ảnh của ngươi."

Liên Chi nằm trọn ở trong lòng ngực của Minh Hâm suy nghĩ không thôi, nàng khi nào quen biết Minh Hâm a?

"Nếu không hóa thành hình người, Ta thế nào đủ sức bảo vệ ngươi, nếu như vậy ta tồn tại còn ý nghĩa gì." Minh Hâm buông ra Liên Chi, đôi tay ấn hai bờ vai Liên Chi, nghiêm túc nhìn chăm chú đôi mắt nàng.

Liên Chi ra khỏi cơn bàng hoàng ngồi ngay ngắn trở lại ghế ,hỏi:"Nhưng trước đó ta chưa từng quen ngươi a, với lại không phải ngươi hóa thành hình người là để đi theo Hạ Hinh Viêm Sao?."

Minh Hâm nghe Liên Chi nói thở dài một tiếng mới trả lời vấn đề Liên Chi:"Ta quả thật muốn theo nàng ấy, nhưng muốn bảo vệ ngươi cũng là thật."

Nghe Minh Hâm nói xong lúc sau Liên Chi vẫn không có lên tiếng, Minh Hâm thấy vậy càng là gấp lên vội vàng nói:"Ngươi còn nhớ 1 năm trước ngươi đã cứu một con Âm Dương xà đâu? Ta chính là con rắn đó, khi đó ta được Hinh Viêm cứu ra khỏi ảo ảnh và tha cho ta đi, nhưng không may lại gặp phải kể có giả tâm khác, sau đó thì ta gặp được ngươi.

"Ngươi khi đó chưa cùng Trần Trạch Cơ ký kết khế ước, còn là một linh thú vừa hiền lành lại xinh đẹp, khi đó ngươi không những chữa thương cho ta còn cùng ta sống bên nhau rất vui vẻ, khi đó ta từng nói khi ta tu luyện đủ hóa thành hình người liền cùng ngươi ký kết khế ước tình lữ Và ngươi cũng đã chấp nhận, nhưng sau đó Trần Trạch Cơ tìm được ngươi và ép buộc ngươi khế ước, lúc ấy rất hỗn loạn thế nhưng ngươi vẫn bảo vệ ta và tình nguyện theo Trần Trạch Cơ để ta có thời gian đi xa một chút." Nói đến đây Minh Hâm không nói nữa nàng cuối thấp đầu.

"Thật là cái đồ ngốc." Liên Chi duỗi tay nhẹ nhàng bắn cái trán Minh Hâm, "Chính vì thế ngươi ép buộc mình một ngàn năm liền chịu thiên kiếp? Thế nhưng lúc ấy ta còn nghe rõ ràng ngươi vì Hạ Hinh Viêm mới hóa hình người đâu?"

"Ta không có……" Minh Hâm che lại cái trán nhỏ giọng biện giải.

"Không có? Vậy những lời ngươi nói với Hạ Hinh Viêm lúc ấy điều là giả dối?."

"Cũng không phải! Ta muốn theo Hinh Viêm là thật, nhưng ta lại muốn ở bên ngươi cũng là thật."Minh Hâm gấp gáp biện giải, quả thật trong đầu nàng bây giờ rất loạn.

"Được rồi về sau không được như vậy có nghe hay không." Liên Chi lạnh giọng quát lớn.

"Ân." Minh Hâm nhu thuận đáp lời, nhịn không được nhỏ giọng lầu bầu một câu, "Dù sao cũng đã hóa thành hình người."

"Còn dám nói?" Thanh âm Liên Chi đột nhiên cất cao, Minh Hâm sợ tới mức trưng ra bộ mặt tươi cười, "Không dám không dám."

"Ân, ngoan." Nhìn thấy Minh Hâm biết sai có thể sửa như thế, Liên Chi vừa lòng vỗ vỗ đầu Minh Hâm, "Về sau cùng ta ở bên nhau, liền tính là gặp được nguy hiểm cũng phải cân nhắc một chút, đừng việc gì cũng muốn ôm về mình, mọi việc còn có ta ngươi thì vừa mới hóa thành hình người thể trạng còn rất yếu."

"Vạn nhất nếu là đụng tới linh thú lợi hại, làm sao bây giờ?" Liên Chi giả vờ yếu đuối ngã vào vai Minh Hâm nói.

Liền ngàn năm tu hành đều dám đi chịu thiên kiếp, thật là…… hai chữ xúc động này tới hình dung nàng có phải hay không có điểm không đủ a?

"Linh thú lợi hại?"Minh Hâm đảo mắt, khinh thường hừ lạnh, thân là hình người linh thú tự có uy nghiêm của mình, "Yên tâm, ta không có yếu nhược như vậy đâu."

Liên Chi nhìn Minh Hâm như vậy, một trận vô ngữ.

Nàng xem như đã biết, Minh Hâm không phải bị Đoạn Hằng Nghê nhập vào người, mà là nhân cách phân liệt.

"Hảo, đi trở về phòng nghỉ ngơi đi, nhìn đến trên người ngươi đều là thương, ở chỗ này ngốc ngốc làm gì?" Liên Chi thúc giục Minh Hâm trở về.

Minh Hâm treo lên môi nụ cười giảo hoạt.

Không nói hai lời trực tiếp đem Liên Chi bế lên, Minh Hâm lập tức từ hoa viên nhỏ, bế Liên Chi đi vào hành lang mặc kệ nàng dãy dựa , hướng phòng chính đi đến, nhưng lúc sắp đẩy cửa vào nàng đột ngột dừng lại, kề sát mặc liên chi nói một câu: "Ngươi không cần dùng tâm tư phức tạp của mình để so sánh với suy nghĩ của Hạ Hinh Viêm, nàng chỉ thương tổn người động đến nàng, giết nàng, nhưng đối với người một nhà là cực kỳ giữ gìn. Liền tính là thánh nhân, cũng không so được với nàng, lấy thiện ý hóa giải hận thù dù cho ngươi là địch."

Ngừng lại một chút, Minh Hâm nói tiếp: "Không cần bởi vì thành kiến nhất thời, bỏ lỡ người tốt nhất."

Nói xong, Minh Hâm đẩy cửa đi vào, trở về hảo hảo dưỡng thương, cũng hảo hảo chiếu cố Liên Chi.

Kỳ thật nàng thật muốn giống như bọn họ, có thể cười có thể tự do chỉ là lúc đó cái ám ảnh khế ước đã bức nàng lui bước.

Nhưng bây giờ thì khác vì nàng đã hiểu nàng cũng muốn ở cạnh Hạ Hinh Viêm hay nói đúng hơn là ở cạnh Minh Hâm.

Trong lúc suy nghĩ nàng lại không hay biết mình đã thành con mồi nằm trong bẩy của người ta, đợi Liên Chi hồi phục lại tinh thần thì….

"Minh Hâm…..

Phụt

Hạ Hinh Viêm đi ra cái đình nhỏ khi nãy, nhìn thấy trên bàn bày sẵn trà bánh liền thuận tiện ngồi xuống tự rót ly trà, chỉ là vừa uống vào đã bị tiếng hét của Liên Chi làm phụt hết ra ngoài.

Hạ Hinh Viêm ngồi ở trong đình Định thần nghe ngóng thêm lần nữa, xem Tiếng khi nãy là ai hét chỉ là đợi một lúc lâu vẫn không nghe được gì đành bỏ cuộc.

Hạ Hinh Viêm vừa hóng gió vừa chậm rãi uống trà, bên trong nhẹ đầu nhàng gọi một tiếng: "Dập hoàng."

"Ân?" Vẫn luôn tu luyện trong trâm bạc Dập Hoàng lập tức đáp lại, chỉ là có chút kỳ quái vì cái gì Hinh Viêm đột nhiên kêu nàng.

"Ngươi hoãn lại ra đây một chút được không?" Hạ Hinh Viêm mỉm cười uống trà, bởi vì là tâm linh giao lưu, không chút ảnh hưởng nào nàng uống nước.

"A?" Trong trâm bạc Dập Hoàng đột nhiên mở to hai mắt, rõ ràng biết hiện tại Hạ Hinh Viêm nhìn không tới nàng, nhưng là trên mặt nàng biểu tình vẫn là không quá tự nhiên.

Hạ Hinh Viêm cười khẽ giọng nói lại vang lên trong đầu Dập Hoàng, hàm chứa một phần hài hước: "Dập hoàng, người cùng ta quan hệ như thế nào? Còn muốn qua mặt ta?."

"Quan hệ của chúng ta?" Dập Hoàng ngơ ngác hỏi lại.

"Ai u…… Hiện tại không thừa nhận? Lúc trước là ai ở trên thành lâu lớn tiếng hô một câu 'nữ nhân của ta'." Khó được cảm giác được Dập Hoàng phản ứng trì độn, Hạ Hinh Viêm tự nhiên là không chịu buông tha cơ hội này tới khứu Dập Hoàng.

"Làm cho nhưng Nhã Thành ai ai cũng biết, như thế nào, người không muốn thừa nhận a?" Hạ Hinh Viêm hài hước cười nói.

"Ngươi vừa rồi nói câu kia, hoãn lại một chút ra đây là có ý tứ gì?" Dập Hoàng cũng không phải là Đoạn Hằng Nghê, hai ba câu liền sẽ bị Hạ Hinh Viêm đưa đi lòng vòng.

Nàng thực mau phục hồi tinh thần lại, vội bắt lấy trọng điểm vừa rồi.

"Mạnh mẽ lên sân khấu biểu diễn, lập tức liền đem Mạc Văn cấp trấn trụ. Dập Hoàng, ta như thế nào không biết bị phong ấn, ngươi còn có thực lực mạnh đến như vậy?" Hạ Hinh Viêm nhướng mày cười khẽ.

"Liền tính là dược tề cấp sáu được ta mang về từ thắng cuộc thi đại tái, ta cũng không cảm thấy nó khó có thể cho người khôi phục nhanh như vậy." Thời điểm Hạ Hinh Viêm từ trên thành lâu liền nhìn ra Dập Hoàng không thích hợp.

Trở về lúc sau sở dĩ không để ý đến Dập Hoàng, trừ bỏ bởi vì Liên Chi cùng Minh Hâm thương thế ở ngoài, nàng chính là cố ý xem nhẹ Dập Hoàng, làm nàng trước hảo hảo khôi phục tĩnh dưỡng.

Cơm nước xong, ngủ suốt một ngày, cũng không phải thật sự như vậy, chỉ là muốn cấp Dập Hoàng một cái thời gian thôi.

Nàng tin tưởng thời gian một ngày cũng đủ dập hoàng khôi phục lại, cho nên, hiện tại mới mở miệng.

"Người có phải hay không mạnh mẽ sử dụng yêu lực." Hạ Hinh Viêm câu này không phải nghi vấn, mà là khẳng định.

"Ngươi thật có khiếu tưởng tượng." Dập hoàng cười nhạo một tiếng, căn bản là không thừa nhận.

"Phải không? Ta chính mình tự tưởng tượng?" Hạ Hinh Viêm chậm rãi buông bát trà, ở trong đầu nhẹ nhàng hỏi, "Như vậy, cuối cùng Liên Chi là vì cái gì đi đối phó với Minh Hâm?"

Dập hoàng vừa muốn nói chuyện lại bị Hạ Hinh Viêm cấp đánh gãy: "Ngươi đừng nói cho ta, ngươi là vì cấp Minh Hâm một cái cơ hội biểu hiện."

"Vì cái gì không thể?" Dập hoàng kỳ quái hỏi lại, nghĩ như vậy hoàn toàn là hợp tình hợp lý.

"Ta lúc ấy đã biết Minh Hâm chính là âm dương xà."

Liền tính Hà Hy Nguyên cùng Đoạn Hằng Nghê không có cái này nhãn lực này, nàng chỉ cần liếc mắt một cái nhìn ra tới Minh Hâm bản tôn là linh thú gì.

Bản tôn- Bản thể.

"Bởi vì ngươi không phải là người như vậy!" Hạ Hinh Viêm chém đinh chặt sắt nói.

"Còn nhớ rõ người và ta lần đầu tiên gặp mặt không?" Hạ Hinh Viêm sâu kín cảm thán, bên trong vạn trượng hồng mang, nữ nhân như hoả diễm đứng ngạo nghễ ở giữa, chỉ là đứng lặng mà thôi, lại ở trong nháy mắt chấn động nàng.

Bản năng biết, nữ tử bên trong hồng này là vương giả, quan sát thiên hạ nhận hết thế nhân kính ngưỡng.

Nàng kiêu ngạo như thế, lại như thế nào sẽ mượn tay người khác giết người?

Sở dĩ không có đối Liên Chi ra tay, vậy chỉ có một khả năng, nàng bị phong ấn hạn chế.

"Nếu là không có Minh Hâm, nếu nàng không phải cái kia âm dương xà, nếu là nàng không có nói ra cùng Trần Trạch Cơ ân oán tư thù, người sẽ tự mình ra tay đi."

Hạ Hinh Viêm bình tĩnh trần thuật hết thảy, thanh âm nhàn nhạt, lại giống như tơ tằm, đem tâm Dập Hoàng quấn quanh bao vây lại, nhu nhu ấm áp làm nàng trầm mê ở trong đó.

"Liều mạng chính mình bị thương, liều mạng đánh sâu vào phong ấn lưu lại tai hoạ ngầm ngươi cũng muốn diệt trừ bọn họ đúng không?" Hạ Hinh Viêm thanh âm biến lãnh, hàm chứa tức giận.

"Dập Hoàng, ngươi nếu thật sự như thế, ngươi muốn ta sẽ làm Sao bây giờ?."Bất đầu từ tối hôm qua Hạ Hinh cảm thấy lòng mình đau nhói, dường như có một thanh đao không ngừng cắt, kéo trong lòng nàng.

Đau, nàng cũng chỉ có thể chịu đựng, chờ Dập Hoàng từ mạnh khôi phục yêu lực trở lại, cho nên không nghĩ quấy rầy nàng.

"Ngu ngốc, đều nói ngươi là nữ nhân của ta." Dập hoàng đột nhiên xuất hiện, cánh tay duỗi ra đem Hạ Hinh Viêm ôm vào trong ngực, nhìn vành mắt phiếm hồng của Hạ Hinh Viêm, mà đau lòng không thôi.

Nàng như thế nào sẽ tự trách như thế?

Làm này hết thảy đều là nàng cam tâm tình nguyện, sao lại muốn mang đến thương tổn cùng tự trách cho Hạ Hinh Viêm.

Nhìn đôi môi đỏ Hạ Hinh Viêm run nhè nhẹ, chậm rãi cúi đầu, tất cả đau lòng đều hóa thành hai cánh môi mềm nhẹ dán vào nhau, vuốt phẳng sự bất an của Hạ Hinh Viêm.

"Ách…… Ta có phải hay không tới không đúng thời điểm?" Thanh âm xấu hổ đột ngột vang lên, làm hai cánh môi vừa chạm vào nhau liền cứng đờ.

Hắc hắc, thông báo chap sau có H, chap sau có H nhoaaaa. Mại dô mại dô a, đoán xem Liên Chi vì Sao lại hét tên Minh Hâm Aaaaaaa. Còn nữa ai là người vang lên thanh âm xấu hổ lúc cuối chương a, và H chap sau là của cặp nào nha, đoán đi đoán đi, đoán đúng cóa thưởng nà….hắc hắc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.