"Những linh thú này thật đáng yêu." Thạch Ninh Đỉnh cười cười mở miệng đánh vỡ không khí kì lạ trong phòng.
"Đúng vậy." Hạ Hinh Viêm khúc khích cười, ngón trỏ nhẹ nhàng chọc vào đầu tiểu hồ ly, tại sao lại dọa Thạch Án Dụ.
Tiểu hồ ly giơ đầu lên, bất mãn há miệng thở dốc, vì sao Hinh Viêm lại cho phép Thạch Án Dụ gọi như vậy?
Hạ Hinh Viêm ánh mắt lạnh lùng, tiểu hồ ly lập tức rụt cổ, đuôi to vẫy vẫy lấy lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng cọ vào chân nàng, phát ra âm thanh nức nở làm nũng.
Nhìn thấy tiểu hồ ly như thế, Hạ Hinh Viêm cũng không thể tiếp tục tỏ vẻ nghiêm khắc, tay nhẹ sờ sờ đầu của hắn.
Tiểu hồ ly thõa mãn, nheo mắt lại hưởng thụ, khẽ hừ hừ.
"Hinh Viêm, nghỉ ngơi cho tốt, cần gì thì phân phó hạ nhân, không cần khách khí." Thạch Ninh Đỉnh cười nói, nhìn như thế nào cũng đều là một lão nhân hiền lành, một chút cũng không có bóng dáng của một kẻ luôn kiếm tiền nhờ đao kiếm.
"Làm phiền." Hạ Hinh Viêm mỉm cười gật đầu, nhìn theo Thạch Ninh Đỉnh và Thạch Án dụ rời đi.
Ra cửa phòng, đi trong chốc lát, Thạch Án Dụ lau trán, cố gắng lau đi mồ hôi lạnh vốn dĩ không thấy, nhiệt độ trong phòng vừa nãy thực sự quá thấp.
Thạch Ninh Đỉnh khẽ cười một tiếng, vỗ vai con mình: "Hạ Hinh Viêm là một bằng hữu đáng kết giao."
Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ bằng hữu (bằng hữu = bạn bè nhé),ngoại trừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngut-troi/2992369/quyen-1-chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.