Chương trước
Chương sau
Edit: Rosemarymn

“Không biết…” Hạ Hinh Viêm cười cười, ngẩng đầu, không đợi Hà Hy Nguyên nói tiếp, liền nói luôn ra ý nghĩ của bản thân, “Cũng không muốn biết.”

Trong mắt của Dập Hoàng hiện lên một chút ý cười, nữ nhân này, mệt hắn vừa rồi còn lo lắng cho nàng.

Xem ra nàng không ngốc đâu.

Hà Hy Nguyên cười khổ một tiếng, gật đầu: “Là tại hạ đường đột.”

Hạ Hinh Viêm cười cười: “Nơi này nguy hiểm, người nên nhanh chóng rời đi đi.”

Lấy quan hệ của bọn họ lúc này, làm được đến bước này đã có thể nói là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

Hạ Hinh Viêm nói xong, tự nhiên là không có gì lưu luyến nữa, hướng chỗ sâu trong Lâm sơn đi tới.

Dập Hoàng đi theo Hạ Hinh Viêm, hai người đi một lúc lâu, đột nhiên, Hạ Hinh Viêm xoay sang một vị trí khác, ẩn nấp.

“Người làm gì vậy?” Dập Hoàng tò mò về hành động kỳ quái của Hạ Hinh Viêm.

“Ở chỗ này chờ một lúc, nhìn xem Hà Hy Nguyên có hay không đi theo chúng ta.” Hạ Hinh Viêm cười cười, nàng cũng sẽ không ngốc, nàng xem rõ Hà Hy Nguyên có ý đi theo nàng.

Hạ Hinh Viêm vì không để cho Hà Hy Nguyên phát hiện hành tung của mình, nên thời điểm rời đi nàng đã chọn phương hướng lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, ban đêm cũng không châm lửa.

Vì thế, vào đêm hôm sau, những cơn gió rét lạnh nhất Lâm sơn đều không khách khí luồn vào trong quần áo Hạ Hinh Viêm.

Nằm trên mặt đất, Hạ Hinh Viêm tận lực cuộn chặt thân thể mình nhằm giữ cho cơ thể được ấm áp.

Đang nhắm chặt hai mắt, Dập Hoàng chậm rãi mở mắt ra, trong bóng tối nhìn chằm chằm vào thân thể đang cuộn tròn của Hạ Hinh Viêm, chần chờ ngồi tại chỗ trong chốc lát, giống như đang suy tư cái gì, rồi sau đó đứng dậy, đi đến phía sau Hạ Hinh Viêm.

“Dập Hoàng?” Khi Dập Hoàng tới gần, Hạ Hinh Viêm lập tức liền mở mắt ra, tuy rằng không hề công kích khi Dập Hoàng tới gần, nhưng theo bản năng nàng vẫn bừng tỉnh.

Trong nháy mắt, vô luận là tinh thần hay là thân thể đều tiến đến trạng thái tốt nhất.

“Ừ.”

Nhẹ nhàng đáp một tiếng, Dập Hoàng không giải thích gì, điều đó làm cho Hạ Hinh Viêm kinh ngạc, không đợi nàng quay đầu lại, thân thể lạnh như băng của nàng đã được nhét vào bên trong một cái ôm ấm áp.

Dập Hoàng lập tức cảm giác được người trong lòng nháy mắt cứng ngắc, rồi từ từ thả lỏng.

Hạ Hinh Viêm tuy trong lòng theo bản năng cảm thấy khẩn trương, nhưng lại không thấy Dập Hoàng giải thích gì, chỉ có thể tùy ý hắn ôm nàng.

Thân thể vừa mới bị gió đêm thổi lạnh cóng, ở trong cái ôm ấm áp của người phía sau, chậm rãi khôi phục độ ấm, cảm giác khẩn trương cũng từ từ được thả lỏng.

Mãi cho đến lúc người trong lòng đã đi vào giấc ngủ, Dập Hoàng mới mở mắt ra, nhìn người trong lòng đang ngủ say sưa, trong mắt hiện lên một chút nghi hoặc.

Dập Hoàng nhìn chằm chằm tay mình, tự hỏi vì sao hắn lại muốn ôm Hạ Hinh Viêm?

Nghi hoặc cũng chỉ trong nháy mắt, liền sau đó Dập Hoàng cũng đem vấn đề này vứt luôn sau đầu.

Sáng hôm sau thức dây, Hạ Hinh Viêm chống thắt lưng ngồi dậy, cảm thấy thoải mái vì đã lâu không có giấc ngủ thư thái như thế.

Dập Hoàng mắt vẫn nhìn theo nàng từ lúc thức dậy, Hạ Hinh Viêm hắc hắc cười khẽ: “Dập Hoàng…”

“Cái gì?” Dập Hoàng ra vẻ bình tĩnh hỏi lại, chính là trong mắt thoáng hiện lên chút xấu hổ rồi rất nhanh biến mất nhưng Hạ Hinh Viêm vẫn kịp nhìn thấy.

“Ta phát hiện ngày sau chúng ta không cần nhóm lửa, có người đỡ tốn công nhóm lửa.” Lời nói trêu đùa của Hạ Hinh Viêm thành công làm cho Dập Hoàng khôi phục bình thường.

Dập Hoàng trầm sắc mặt xuống, hừ lạnh một tiếng, thấp giọng chế nhạo: “Thế nào người không lười chết đi?”

“Ta chết, ai cùng người đi tìm những thứ kia đây? Người nói xem, Dập Hoàng?” Hạ Hinh Viêm cười hớn hở, nhanh tay ôm cổ Dập Hoàng, cợt nhả nói.

“Vô lại, buông tay!” Hơi thở nóng rực theo lời nói của Hạ Hinh Viêm chậm rãi thổi vào tai hắn, làm hắn thấy tê tê, ma dại tựa như có con kiến đi qua, làm cho Dập Hoàng cả người không được tự nhiên.

Nào biết đâu rằng, Hạ Hinh Viêm chẳng những không bỏ tay ra, ngược lại còn dùng cánh tay giữ chặt, xoay mặt Dập Hoàng lại cùng nàng mặt đối mặt.

Đôi mắt đen bóng như ngọc, tỏa ánh sáng lung linh kiên định, nói từng chữ một,: “Dập Hoàng, từ nay về sau ta nuôi ngươi.”

“A?” Dù Dập Hoàng là một người có định lực như thế nào, nghe Hạ Hinh Viêm nói xong cũng không khỏi kêu lên thành tiếng.

Nàng vừa nói cái gì?

Nói cái gì nàng nuôi hắn?

“Dập Hoàng, hiện tại ngươi không thể rời đi cây trâm quá xa đúng không?” Hạ Hinh Viêm cũng không vội, chậm rì rì nói.

“Ừ.” Dập Hoàng gật đầu, đây một chuyện rõ ràng cả hai người bọn họ đều biết.

“Cho nên, ngươi không rời được ta, cũng chính là ta nuôi ngươi đấy thôi.” Hạ Hinh Viêm cười cười, ôm lấy Dập Hoàng, cọ mặt vào ngực hắn, cảm thụ ấm áp ở đó, thuận tiện ăn đậu hủ của hắn.

Khi Dập Hoàng đưa tay muốn đẩy nàng ra, Hạ Hinh Viêm đã đứng dậy: “Nào, chúng ta đi thôi.”

Dập Hoàng nhìn bộ dáng nghiêm túc của nàng, trong lòng tự nói thầm, vừa rồi còn ở trong lòng hắn giở trò vô lại, hiện tại lại trở nên đứng đắn, nàng gần đây làm việc có điểm điên điên khùng khùng, rốt cuộc là nàng đang nghĩ cái gì vậy?

Hạ Hinh Viêm không nhìn Dập Hoàng, tự chuẩn bị một chút, tiếp tục hướng mục đích của nàng xuất phát.

Thế nhưng thuận lợi một cách thần kỳ, không có đụng tới linh thú, cũng không đụng đến người khác, cách mục tiêu càng gần, Hạ Hinh Viêm càng bình tĩnh.

Rốt cuộc ở nhìn thấy một cái cửa động, Hạ Hinh Viêm quay đầu nhìn Dập Hoàng: “Ở bên trong này.”

“Đêm nay nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại nói tiếp được không?” Dập Hoàng nói, dù sao dọc đường cũng rất khó đi, thể lực Hạ Hinh Viêm bị tiêu hao không ít, hiện tại cũng không phải một thời cơ thích hợp để tìm bảo vật.

“Ừ.” Hạ Hinh Viêm gật đầu, nhìn vào sơn động, “Chúng ta nghỉ ngơi ở bên ngoài.”

“Đi vào trong nghỉ ngơi đi, vật kia nếu ở chỗ sâu trong động, hẳn là người có thể nghỉ ngơi ở gần của động trong chốc lát, dù sao cũng tốt hơn ở ngoài trời.” Dập Hoàng lo lắng nói/

“Cũng tốt.” Hạ Hinh Viêm cười, cất bước vào sơn động.

Trong sơn động có rất nhiều lối rẽ, Hạ Hinh Viêm tìm một vị trí tránh gió rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.

Ban đêm gió núi thổi mạnh, chỉ trong chốc lát, Hạ Hinh Viêm liền mơ mơ màng màng ngủ say, không biết có phải bởi vì cả ngày đi quá mệt mỏi hay không mà đêm nay nàng ngủ phá lệ ngọt ngào.

Dưới bầu trời đêm, một bóng đen ở cửa động chợt lóe, hướng vào bên trong sơn động, chạy rất nhanh, thành thạo hướng chỗ sâu chạy vào.

Ở chỗ sâu trong động rất rộng rãi và sáng sủa, một đầm nước tỏa ánh sáng màu bạc, chiếu sáng cả không gian rộng lớn như vậy.

Ngay lúc bóng đen lộ ra tươi cười vui vẻ, sau lưng đột nhiên vang lên thanh âm lạnh như băng: “Những thứ kia cần sáu mươi sáu phần máu người cùng với máu linh thú mới có thể mở ra, phải không?”

Bóng đen kinh ngạc quay lại, tới gần bên cạnh ao, nhìn chằm chằm phương hướng vừa phát ra thanh âm, bởi vì hắn tới gần ao, vừa vặn đem khuôn mặt mình lộ ra dưới ánh sáng bạc, người này đúng là người trong rừng bị bao vây – Hà Hy Nguyên!

“Ai?” Hà Hy Nguyên máu toàn thân đông lạnh, giống như đóng băng, hắn thật sự không ngờ, có người theo dõi hắn tới nơi này mà hắn lại không có phát hiện ra.

Dập Hoàng chậm rãi đi ra khỏi chỗ tối, không chút nào ngoài ý muốn nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của Hà Hy Nguyên.

“Người… là loại người nào?” Hà Hy Nguyên không hề lùi bước, nhìn chằm chằm Dập Hoàng.

Từ lần đầu tiên gặp mặt hắn đã cảm giác được Dập Hoàng là linh mẫn thú, chính là trong cảm giác của hắn, thực lực của Dập Hoàng cũng không cao lắm.

Cho dù thấy hắn (Dập Hoàng) trong nháy mắt giết chết vài cái linh sư, hắn cũng không kinh ngạc, dù sao với thực lực của hắn (Hà Hy Nguyên) muốn giết mấy người kia cũng thật dễ dàng.

Sỡ dĩ lúc đó không ra tay vì hắn cảm giác được bên cạnh có hơi thở của con người.

Lúc trước không hề đụng đến Dập Hoàng cũng vì hắn có đại sự phải làm, không thể nào tưởng tượng được hắn thế nhưng bị theo dõi.

Sự tình tựa hồ thoát khỏi lòng bàn tay hắn.

“Là ai thì cũng không có vấn đề gì với ngươi.” Dập Hoàng nhìn Hà Hy Nguyên, không nhanh không chậm nói, “Đem đồ ngươi đã chuẩn bị tốt buông xuống, ngươi có thể đi rồi.”

Hà Hy Nguyên nhướng mày, cười lạnh: “Người thật sự nghĩ như thế, ngươi nghĩ rằng ta sẽ đưa cho ngươi?”

Hà Hy Nguyên cười lạnh nhìn chằm chằm Dập Hoàng, hắn điên rồi, chẳng lẽ hắn không biết muốn lấy máu người là điều khó khăn, khắc nghiệt như thế nào.

Huống chi, hắn (Dập Hoàng) nghĩ hắn(Dập Hoàng) là ai, nói một tiếng là làm cho hắn(Hà Hy Nguyên) dâng lên số máu mà hắn rất khó khăn mới tinh luyện được a, thật sự là người si nói mộng!

“Đương nhiên là đưa cho.” Dập Hoàng thản nhiên nói, “Nếu không phải biết người còn chưa thu thập đủ số máu cần, người cảm thấy người còn có thể sống để đi đến đây sao?”

“Ngươi…” Hà Hy Nguyên tức giận đến xanh mặt.

Hắn cố ý, hắn thế nhưng tất cả đều biết.

Theo dõi hắn là để đoạt máu!

Ti bỉ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.