Edit: Rosemarymn
“Người xác định phải đi hướng này?” Dập Hoàng đứng ở đường vào, hỏi Hạ Hinh Viêm, hắn đến bây giờ vẫn không đồng ý với quyết định của nàng.
“Nếu đi nơi này, ít nhất phải lãng phí thời gian ba tháng. Nếu là đi xuyên qua Lâm sơn, sẽ tốn ít thời gian hơn nhiều.” Hạ Hinh Viêm chỉ vào đường vào Lâm sơn, nhìn về phía Dập Hoàng, “Người cảm thấy ta nên chọn đường nào?”
Dập Hoàng trầm mặc một lát, nhìn về phía Lâm sơn: “Đi thôi, đoán chừng sư phụ của ngươi cũng là hi vọng người có thể từ nơi này đi đến.”
Nghe được lời Dập Hoàng nói, Hạ Hinh Viêm nhẹ nhàng cười: “Dập Hoàng, người cũng không ngốc.”
Lời nói của lão sư học viện ngày đó còn như ở bên tai, trong đó ý thử nàng, nàng tự nhiên là hiểu được.
Dập Hoàng hừ nhẹ một tiếng: “Ngốc?” Thật đúng là chưa nghe qua ai dùng chữ này đến hình dung hắn.
Nữ nhân này lá gan đủ lớn, cũng dám nói hắn ngốc.
Nhìn Dập Hoàng lộ vẻ mặt giận dỗi, Hạ Hinh Viêm nhanh tay ôm cổ Dập Hoàng hưng phấn kêu lên: “ Chúng ta đi thôi.” Nhanh lôi kéo Dập Hoàng chạy vào Lâm sơn, vấn đề phía trước tự động xem nhẹ.
Tiến vào Lâm sơn ba ngày, hết thảy đều thật bình thường, trừ bỏ không cảm giác được hơi thở con người ra, không có gì nguy hiểm.
Hạ Hinh Viêm tùy ý đem cành khô bỏ vào đống lửa: “Nơi này thật yên tĩnh.”
“Yên tĩnh không tốt sao?” Dập Hoàng tựa vào trên cây, với hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngut-troi/2992312/quyen-1-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.